Dương Tinh Nhi còn chưa kịp nói câu gì, thì giọng nói trầm ấm của Thiên Trình đã lọt vào tai cô.
" Tinh Nhi, lát nữa tan học, anh đợi em ở cổng trường."
Cô nghe anh nói xong, bất giác bỏ cuốn sách khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình. Định nói chuyện với anh, nhưng Thiên Trình đã đi xa mất rồi.
Lời nhắn nhủ kia, vẫn còn văng vẳng bên tai cô, rằng anh nói anh đợi cô, là đợi cô đấy?
Anh nhận ra cô sao?
Anh còn gọi cô là Tinh Nhi, gọi là Tinh Nhi?
Trình Trình không có quên Tinh Nhi.
Tinh Nhi có chút không tin vào tai mình, cô gái nhỏ cứ ngây ngốc nhìn theo bóng dáng cao lớn của Lục Thiên Trình cho đến khi thân ảnh kia khuất hẳn sau cửa lớn của thư viện.
Tan học, cô có phải sẽ gặp được anh không, nếu vậy thì thật tốt quá rồi.
Gạt bỏ đi mọi suy nghĩ kia, cô tiếp tục việc tham khảo đề cương của mình, Tinh Nhi vốn không biết, Phương Diệu Linh lúc này như một pho tượng đá đứng ngay tại bàn.
Hai chân nặng trịch không thể đi. Đôi mắt như mất hồn. Không có chút tiêu cự.
Lời cự tuyệt cũng như cảnh tỉnh quá thẳng thắn của Lục Thiên Trình làm cô nàng buồn phiền trong lòng.
Lục Thiên Trình, cậu hai nhà Lục Minh, người mà cô ái mộ từ lâu, vậy mà anh lại phát ra một câu nói lạnh lùng đập nát hết tất cả hi vọng của cô, là vì anh đã có ai chăng? Hay vì một lí do nào khác nữa.
Tinh Nhi nhìn Phương Diệu Linh đứng đó, cũng không biết nên hỏi hay không về chuyện của Thiên Trình. Chỉ chuyên tâm vào việc của cô.
Phương Diệu Linh đứng một hồi, rốt cuộc cũng hoàn hồn, đi về phía Tinh Nhi ngồi phịch xuống cạnh cô bạn của mình.
" Tinh Nhi, mình thất tình rồi." Phương Diệu Linh bắt đầu lải nhải.
"Thất tình? Cậu thì thất tình với ai được?" Tinh Nhi vừa trả lời vừa xắp xếp lại đề cương để vào tiết tiếp theo.
" Ừ thì....là Lục Thiên Trình á, soái ca cùng lớp với mình, cậu ấy từ chối mình rồi." Phương Diệu Linh uể oải nằm soài lên bàn.
"Lục Thiên Trình? Ý của cậu chính là cái anh chàng cao to đẹp trai, ngồi đọc sách ở gần cửa sổ ban nãy đó hả?" Tinh Nhi có chút bất ngờ, liền tò mò hỏi.
"Ừm, ừm, cậu biết không, tối qua, nhà cậu ấy có dạ tiệc, mừng cậu ấy bình phục sau tai nạn xe, mình không tới cùng cha được, nên mới viết thư gửi cho cậu ấy. Nhưng mà cậu ấy không có đọc. Cậu ấy không có thích mình." Phương Diệu Linh kể lể.
Tinh Nhi cũng không lấy làm lạ về hành động từ chối kia của Thiên Trình, bởi vì anh chính là kiểu người lạnh nhạt như vậy cho dù là khi còn nhỏ hay khi đã trưởng thành.
Dĩ nhiên, hiện tại cũng không ngoại lệ.
Tinh Nhi thở dài lắc đầu, rồi như nghĩ ra cái gì, cô buột miệng liền hỏi luôn, " vậy Diệu Linh à, cậu thích anh ấy lắm sao?"
Phương Diệu Linh nghe câu hỏi của Tinh Nhi, cô nàng bật dậy, hai tay chống cằm, vô tư trả lời, "cái này, mình không rõ lắm, hình như thích thích chút à, kiểu như hâm mộ, muốn ở bên cạnh kết thân thôi đó."
Tinh Nhi gật gù, "ài, vậy sao gọi là yêu thích được chứ?"
Cô chỉ tay vào nơi khuôn ngực chưa phát triển hết của Phương Diệu Linh, nhàn nhạt nói tiếp,
" Diệu Linh, cậu nếu thích một ai đó, thì phải dùng nơi này cảm nhận, đừng có dùng đôi mắt không thôi mà nhầm lẫn."
Phương Diệu Linh mới à một tiếng, " ra vậy, mà thôi, sắp vào tiết rồi, mình về lớp trước đây."
"Ừm, tạm biệt." Tinh Nhi vẫy vẫy tay.
Cả hai cô gái đều trở về lớp của mình, bắt đầu cho giờ học tiếp theo.
Phương Diệu Linh trở về lớp trước, còn Tinh Nhi phải lên cầu thang mới đến dãy phòng khối của cô.
Đang đi lên từng bậc thang một, hai chân vì bị đòn roi tối qua mà có chút đau đớn, run rẩy, khó khăn lắm mới trở lại lớp được.
Vừa vào lớp, cô đã bị một đám nữ sinh vây quanh, cầm đầu đám nữ sinh kia không ai khác chính là Mộ Dung Tình.
Không để cho Tinh Nhi kịp ngồi xuống ghế, Mộ Dung Tình lao đến đầu tiên, túm tóc Tinh Nhi rồi hét lớn, "Dương Tinh Nhi, cái đồ cô nhi chết tiệt, mày mà cũng muốn giành anh Thiên Trình với tao."
Tinh Nhi vừa đau vừa la lên, "chị họ, buông em ra, em không làm gì hết, buông em ra."
Mộ Dung Tình chẳng những không thả tay ra, mà còn kéo tóc Tinh Nhi mạnh hơn, "mày còn chối hả, vậy cái này là gì, mày tự nhìn."
Một nữ sinh bạn của Mộ Dung Tình tên là Trần Ninh đưa ảnh chụp trong điện thoại tới trước mặt Tinh Nhi.
Tinh Nhi đau đến chảy nước mắt, cô cố gắng mở mắt để nhìn vào màn hình điện thoại.
Thoáng cái, khuôn mặt cô cứng đờ, trước mắt cô, tấm hình chụp được khoảnh khắc của Thiên Trình và cô ở trong thư viện.
Chính là cái lúc, anh nói anh đợi cô ở cổng trường. Khi đó anh vừa nói vừa nhìn cô, ánh mắt kia rõ ràng là đầy yêu thương và quan tâm, lẫn ưa thích.
Một cái nhìn mà bao cô nữ sinh trong trường này ao ước, bởi vì có ai mà không vui sướиɠ khi được Nam Thần quan tâm đây?
Nhưng mà khi đó, cô lại núp mặt mình trong cuốn sách, căn bản không thấy được anh đã nhìn cô.
Thật không ngờ, hai người họ lại bị chụp hình....còn là bị chụp lén.
Tinh Nhi dãy giụa khỏi tay của Mộ Dung Tình, nhưng không sao thoát được, trí thức của cô rõ ràng là một cô gái 25 tuổi, nhưng cái thân thể 15 tuổi mới dậy thì chưa hoàn thiện này quá gầy yếu, căn bản không thể đánh lại đám nữ sinh này.
Cô bị đánh cả vào mặt, nhưng vẫn nén đau, không hề la lên một tiếng nào.
Đám học sinh trong lớp không ai dám can, vì sợ bị liên lụy, nhà Mộ Dung, không phải nói đυ.ng vào là đυ.ng vào.
Thật may, tiếng chuông bắt đầu giờ học tiếp theo vang lên, giáo viên sắp đến nên đám người Mộ Dung Tình mới buông tha cho Tinh Nhi. Không đánh cô nữa.
Trước khi ra khỏi lớp, cô ta còn quay lại cảnh cáo, đe dọa, " Dương Tinh Nhi, mày liệu mà tránh xa Thiên Trình một chút, nếu không, tao nói mẹ tao, cho mày nát đòn. Mày nhớ đó cho tao."
Nói xong, cô ta hiên ngang kéo đồng bọn rời khỏi lớp của Tinh Nhi.
Bỏ lại cô gái nhỏ gương mặt bị đánh, bị cấu trầy trụa, đầu tóc cũng theo đó mà bù xù...một dạng thảm hại.
Ai nấy trong lớp đều ngao ngán mà lắc đầu. Người thì thấy đồng tình, kẻ lại khinh bỉ ra mặt.
Lời bàn tán cũng theo đó mà xôn xao lên.
"Ùi...bộ dạng thế kia mà lại đòi tranh bạn trai với người ta."
"Đúng đấy, đỉa cũng đòi đeo chân hạc."
"Nhà nghèo, không biết thân biết phận, đua đòi..học không lo học...yêu với đương, bị đánh cũng đáng đời."
"Thôi kệ người ta, đừng quan tâm làm gì."
...
Bao nhiêu lời không tốt đẹp kia, tất cả đều lọt vào tai Tinh Nhi không xót một chữ.
Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống gò má. Tinh Nhi đưa tay quệt đi nước mắt. Xốc lại tinh thần, cô sẽ không vì chút việc không đáng, những lời xì xầm kia mà đau lòng.
Luôn là như thế, từ bé cô đã bị Mộ Dung Tình và Mộ Dung Tuyên bắt nạt. Vì nể mặt Mộ Dung Quân, nên cô luôn chịu đựng cho qua.
Huống hồ, bản tính cô vốn hiền lành, có chút nhút nhát, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính tình của Tinh Nhi theo hoàn cảnh mà hình thành.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cho dù là khi còn niên thiếu hay trưởng thành, và ngay hiện tại, cô vẫn vậy, vẫn hiền lành, tốt bụng, đơn thuần và giản dị.
Muốn thay đổi là không thể nào.
Tinh Nhi không muốn thay đổi gì cả, cô chỉ muốn cô là chính cô, là Dương Tinh Nhi ngày nào mà Lục Thiên Trình quen biết mà thôi.
Đúng giờ, giáo viên vào lớp, dạy bài mới. Học sinh lại nghiêm túc cho giờ học.
Tinh Nhi vẫn chưa quên lời lúc nãy Thiên Trình nói với cô....
Chỉ là bộ dạng cô như vầy, làm sao dám gặp mặt anh kia chứ?...