Cuộc sống yên bình cứ trôi qua ở vòng ngoài của lâu đài Balvan, điều kỳ lạ duy nhất là hàng tuần sẽ có một đứa trẻ đến tòa nhà của lính canh.
Lúc đầu, anh ta luôn ra khỏi tòa nhà với đầy vết bầm tím trên người, nhưng thời gian trôi qua, số lượng vết thương ngày càng giảm dần và chỉ còn những vết trầy xước mờ nhạt trên cơ thể anh ta.
Ngày hôm đó, người ta lại nhìn thấy đứa trẻ đó vào sáng sớm tiến vào tòa nhà của lính canh.
"Đã hai bài học trôi qua kể từ lần cuối mình bị dính đòn. Mình tự hỏi liệu trong trận đấu hôm nay, sư phụ có nâng cao trình độ của trận đấu nữa không?"
Kể từ buổi học thứ hai, William đã không ngừng khắc sâu các hình thức võ thuật vào trong tâm trí của Noah.
Sau ba tháng luyện tập, các kỹ thuật của anh ấy đã gần như hoàn hảo, vì vậy sư phụ của anh liên tục nâng cao trình độ của khóa huấn luyện.
Họ bắt đầu giao chiến một cách thoải mái vì William sẽ tự điều chỉnh bản thân để nâng cao kỹ thuật của mình mỗi khi Noah liên tục đánh được ông ta.
Mặc dù có những thời điểm, Noah đã đánh được hai lần, nhưng sư phụ vẫn không nâng cao kỹ thuật của ông.
Bước vào căn phòng, Noah ngạc nhiên khi thấy sư phụ của mình đang ngồi xếp trên sàn, đợi anh.
Không có dấu hiệu nào của cơn buồn ngủ của ông ta khi ông ta đang nhìn chằm chằm vào một điểm cố định trong phòng với đôi mắt trống rỗng, có lẽ là đang suy nghĩ rất sâu.
"Sư phụ, người đến sớm!"
Đôi mắt của William lấy lại sự tập trung khi ông đứng dậy và nhìn người đệ tử của mình với một biểu cảm phức tạp.
"Cậu có thể sử dụng "Hơi thở" theo phong cách của cậu không?"
Noah ngạc nhiên trước câu hỏi này.
Vì "Hơi thở" trong cơ thể anh có hạn, sư phụ của anh luôn cấm anh giải phóng nó trong quá trình luyện tập của họ hoặc của mình anh.
Lịch luyện tập của Noah dày đặc đến nỗi anh không thể tìm thấy thời gian trong ngày có thể nạp đầy nó bằng kỹ thuật quay vòng Băng hỏa.
Sư phụ của anh biết điều này, vì vậy ông đã cấm sử dụng nó và tập trung vào việc nuôi dưỡng cơ thể của anh trước đã.
Vì thế, Noah chỉ điều khiển nó trong quá trình luyện tập của mình mà không bao giờ giả phóng nó ra.
Tuy nhiên, hôm nay mọi thứ có vẻ khác.
"Ta nghĩ mình có thể, kể cả khi ta chưa bao giờ sử dụng nó cho một cuộc chiến thực sự, ta nên thử một vài lần."
William nở một nụ cười nhẹ, một chút ấm áp tỏa ra trong nét mặt ông ấy.
Trong những tháng luyện tập đó, ông bắt đầu hiểu người đệ tử của mình hơn.
Anh ấy luôn mỉm cười và nói mà chẳng cần suy nghĩ quá nhiều, nhưng anh ấy đã biết mọi thứ thực sự thế nào.
Noah đã quá tàn nhẫn với bản thân, anh ấy coi thể xác và tinh thần của mình như một cục kim loại để rèn.
Nếu cơ thể không chịu uốn cong, anh sẽ đóng búa lên nó cho đến khi vừa ý, dù có phải chịu bao đau đớn đi nữa.
Nếu tâm trí của anh yếu ớt, anh sẽ đốt cháy nó cho đến khi hơi ấm truyền sang cơ thể, gây ra cảm giác buồn nôn liên tục kéo dài trong người anh ấy.
William biết Noah đã luyện tập nhiều như thế nào và quyết tâm ra sao trong việc tìm kiếm quyền lực cho mình, vì vậy William không thể sinh ra một loại tình cảm thân thiết hay kể cả tôn trọng anh.
"Đứa trẻ này nói rằng nó có thể làm điều đó trong một lần thử, liệu nó có biết người bình thường mất bao lâu cho điều đó không? Tiếc thật, nếu vị trí của nó khác đi, nó có thể từ từ và có một tương lai tươi sáng, với tài năng và kiên trì của cậu ta thì việc vượt xa ta chỉ là vấn đề thời gian. Tuy nhiên, những người trong vòng trong sẽ không bao giờ cho phép ai ở vòng ngoài trở nên quá mạnh mẽ, đặc biệt là một người có lý do để trả thù họ."
Biểu cảm trên gương mặt William càng hiện rõ khi ông thở dài.
"Cậu có biết đã bao lâu trôi qua kể từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Noah suy nghĩ một chút và sau đó giật mình.
Anh đã mải mê luyện tập mà quên đi thời gian, khi sư phụ hỏi, anh mới nhận ra thời gian trôi đi quá nhanh.
"Đã gần sáu tháng trôi qua, tiến bộ tinh thần của cậu từ lâu đã vượt ra khỏi tiêu chuẩn ta đặt ra cho cậu. Tuần sau đúng ta sẽ bắt đầu bài mới, vậy nên "Hơi thở" trong cơ thể cậu sẽ không còn hữu dụng nữa. Tốt hơn nên bắt đầu với môn võ thuật thực sự để tạo ra những lợi thế giúp cậu sống sót trong tuần tới."
Vẻ mặt của Noah trở nên nghiêm túc.
"Thực sự đã đến lúc, cuộc sống mà cậu đang sống quá hoàn hảo, cậu gần như quên rằng tất cả quá trình tập luyện của mình sẽ trở nên vô ích nếu cậu không đẩy cơ thể của mình lên một tầm cao mới.
Nghĩ vậy, anh đi đến bức tường để lấy hai thanh kiếm, nhìn chằm chằm vào sư phụ với quyết tâm cao độ.
"Vậy thì không còn lý do gì để lãng phí thời gian, phải không sư phụ?"
Nụ cười nhẹ trên khuôn mặt Noah là một đòn giáng mạnh vào tâm trí William.
"Cậu ta không quan tâm đến cái chết?"
Ông lắc đầu kìm nén ý nghĩ đó và lấy thanh gỗ thường dùng chỉ vào Noah.
"Hãy đến đây, hãy cố gắng kết hợp một số đòn tấn công với "Hơi thở". Cậu có thể thực hiện ba bốn đòn liên tục trước khi "Hơi thở" của cậu cạn kiệt."
Nghe những lời này, Noah không chờ đợi thêm nữa.
Anh ây nhanh chóng lao vào William với cơ thể cúi xuống thấp đến mức anh có thể ngã xuống sàn bất cứ khi nào.
Khi Sư phụ của anh bước vào phạm vi tấn công của mình, anh đâm cả hai thanh kiếm theo đường chéo phía trên và truyền "Hơi thở" vào trong đó."
Tuy nhiên thời gian của anh không ăn khớp, kết quả chỉ tạo ra một cú đánh đôi đơn giản mà William đã chặn được dễ dàng bằng cách đặt cây gậy của mình theo chiều ngang.
"Gần như vậy. Một lần nữa."
Noah lại lao tới, lần này trong tư thế chém chéo, nhưng kết quả vẫn như trước.
"Tập trung! Cậu có thể thực hiện các động tác của mình gần như hoàn hảo, ta biết cậu có thể di chuyển "Hơi thở" theo ý mình, cậu chỉ cần đồng hóa chúng."
William biết rằng quá trình đồng hóa không dễ dàng như vậy, nhưng ông muốn tăng áp lực lên cậu ấy.
Nhưng suy nghĩ duy nhất trong đầu ông là làm thế nào tăng cơ hội sống sót cho đệ tử của mình.
Ông ấy muốn tăng cường khả năng xử lý "Hơi thở" cho Noah dù chỉ một chút trước khi tiến hành luyện rèn Bảy địa ngục.
Lần này, Noah không lập tức xông lên tấn công mà anh nhắm mắt lại để cảm nhận tâm trí, suy nghĩ duy nhất của anh là hòa nhịp vào phong cách song kiếm.
Khi anh mở mắt ra, anh đã sẵn sàng cho đợt tấn công cuối cùng.
Anh từ từ thở ra rồi lao vào William với một nhát chém ngang
William gật đầu và nhận ra đòn tấn công của anh.
Một nửa thanh gỗ của William rơi trên mặt đất.
William ngạc nhiên nhìn thanh kiếm kề cổ họng mình.
"Đó... đó là một đòn hoàn hảo. Ta chỉ muốn để cậu ta làm lõm cây gậy một chút, ta không thể tưởng tượng được rằng cậu ta có thể cắt nó bằng một thanh kiếm cùn.
"Ta xin lỗi, sư phụ! Ta đã không nhận ra mình thực sự có thể vượt qua nó, may mắn ta đã dừng lại ở giây cuối cùng."
William hắng giọng và chạm vào cổ mình.
"Đừng... đừng lo lắng, không sao cả. Cậu cho rằng Sư phụ của cậu yếu đến mức một đệ tử đơn thuần có thể đả thương sao? Hừm, thân thể ta cấp ba, cậu cho rằng võ công của cậu có cấp bậc sao? Kèm theo "Hơi thở" yếu kém của cậu có thể..."
Ông tự ngắt lời mình khi thẩy Noah chỉ vào cổ họng mình để ra hiệu.
Một giọt máu đang từ từ chảy xuống.
"Đồ đệ khốn nạn. Đừng tự mãn như vậy."
Noah không thể không cười một chút khi nhìn thấy sư phụ mình mất bình tĩnh như vậy, nhưng sau đó William trấn tĩnh và nghiêm túc nhìn Noah.
Noah hiểu rằng đây là thời gian cho những chỉ dẫn cuối cùng trước tuần sau nên anh rất chăm chú lắng nghe.
"Tuần sau, đừng leo cầu thang lên tầng này, mà hãy đợi ở dưới, ta sẽ gặp cậu ở đó. Ta sẽ huấn luyện cậu ở một nơi khác, dù sao tiếng hét của một đứa trẻ không phải là một âm thanh hay ho gì."
Noah nuốt nước bọt khi anh nghe thấy từ "hét" nhưng nhanh chóng tập trung trở lại, anh đã quyết định đặt tính mạng mình vào đường cùng.
Nếu cậu sống sót, cậu có thể sẽ nằm liệt giường một tuần để cơ thể quen với huyệt đạo mới, vì vậy cậu nhớ thông báo cho mẹ mình biết. Trước hôm bắt đầu, đừng tập luyện gì cả, mà hãy nghỉ ngơi và đọc sách về rèn Bảy địa ngục, tâm trí cậu phải ở mức cao nhất khi cậu trải qua quá trình này.
William lại nhìn Noah và mỉm cười.
"Bây giờ hãy đi đi, hãy mài giũa trí óc của cậu nhiều hơn nữa nếu cậu có thể. Tuần sau đó có thể là sự sống hoặc cái chết.