Sáng hôm sau, Noah thức dậy lúc bình minh, những tia sáng đầu tiên trong ngày đã đánh thức anh.
Anh rời khỏi giường và rửa mặt.
"Mình chưa bao giờ bị quấy rầy bởi ánh sáng trước đây."
Anh đi vào biển ý thức của mình, tập trung và trung tâm của não bộ.
Khi biển ý thức hiện ra, hình dạng trong suốt của anh trong quả cầu mở mắt, mực nước biển đã khôi phục lại mức ban đầu, khoảng nửa quả cầu.
"Như vậy sau một đêm ngủ, mực nước biển đã bổ sung đến một nửa quả cầu. Mình sẽ kiểm tra lại vào cuối buổi chiều."
Trí óc của anh hiện giờ mạnh hơn rất nhiều so với những đứa trẻ thông thường. Tuổi tâm hồn của anh khoảng ba mươi lăm năm, những sự kiện trong cả hai cuộc đời của anh đã góp phần cũng cố tâm trí của anh, vì vậy anh có thể được việc chịu đựng khi nhìn vào chữ rune lâu hơn.
Nếu một đứa trẻ mười tuổi nhìn vào Kesier rune trong bốn giờ liền, tâm trí của nó sẽ tan nát.
Khi lấy một bát nước và rửa mặt, anh hơi rùng mình.
Nước có vẻ lạnh hơn bình thường.
"Tại sao nước lạnh như vậy?"
Anh hỏi một người hầu đi ngang chỉ vào cái bát.
Người hầu đặt tay lên bát và nhìn Noah với vẻ bối rối.
"Cảm giác của nước vẫn như mọi khi, thưa ngài. Có thể ngài bị cảm chăng? Ngài có muốn tôi gọi bà chủ không?"
Noah hơi bất ngờ trước câu trả lời của cô, nhưng rồi anh nghĩ ra điều gì đó.
"Có thể nào giác quan của mình trở nên nhạy bén hơn chỉ với một buổi luyện tập? Không nên quá nhanh như vây, đúng không nhỉ?"
"Không sao, mình nên tiếp tục công việc của mình."
Anh đuổi người hầu gái ra khỏi phòng.
"Mình sẽ hỏi sư phụ khi gặp ông ấy. Bây giờ mình nên tập trung vào phong cách song kiếm."
Anh quay trở lại, mở sách võ thuật và lấy hai thanh kiếm.
Anh làm lại điều tương tự mà trước đây mỗi khi lính canh nào đó "tặng" cho anh một kỹ thuật võ thuật mới là: đóng cửa phòng và luyện tập cho đến khi động tác thành thạo.
Tuy nhiên, lần này, anh thấy khó khăn trong việc sử dụng cả hai thanh kiếm cùng một lúc.
"Mình đoán thực sự khó làm quen với nó, như sư phụ đã nói. Mình chỉ có thể luyện tập nhiều hơn cho đến khi có thể sử dụng những chiêu thức này trong một trận chiến thực sự."
Cứ như vậy, một ngày của anh ấy trôi qua.
Noah đi ra khỏi phòng chỉ để ăn trưa và dành buổi tối để đọc quyển sách nói về Rèn bảy địa ngục.
Khi anh cảm thấy mọi thứ đã tương đối ổn thì trời đã khuya.
Anh đóng sách và lấy ra chữ rune Kesier từ áo của mình. Đây hiện giờ là tài sản quý nhất của anh, anh sẽ luôn giữ nó bên mình.
Anh nhìn chằm chằm vào chữ rune trên giường mình và tiếp tục cho đến khi mực nước bên trong biển ý thức của anh giảm xuống dưới một phần năm của quả cầu, sau đó anh gấp tờ giấy lại.
Một vài đợt đau nhức chạy qua đầu anh, nhưng anh đã nhắm mắt lại cho đến khi chúng biến mất.
Chỉ đến khi đó, anh mới mở mắt nhìn ra cửa sổ để xem mình đã dành bao nhiêu thời gian cho buổi luyện tập.
"Đã mất khoảng bốn giờ, ngay cả khi đạt đến giới hạn cao nhất của mình. Việc luyện tập cả ngày sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trí. Nếu không, mình tự tin có thể cầm cự được năm giờ."
Mặc dù đã đạt đến giới hạn mà cơ thể chịu đựng, mực nước còn dưới một phần năm khối cầu, anh vẫn ở trong biển ý thức bằng thời gian với đêm hôm trước.
Anh đã thêm một câu hỏi khác vào danh sách những câu hỏi mà anh phải hỏi sư phụ mình khi gặp ông ấy.
"Nếu sáng mai thức dậy mình hoàn toàn ổn, mình sẽ tiếp tục như ngày hôm nay. Việc luyện tập cả ngày mệt mỏi, cùng con đau đầu khủng khϊếp hành hạ, nhưng mình có thể cố gắng. Một chút mồ hôi và đau đớn có là gì so với sức mạnh sẽ có được."
Khẳng định lại quyết tâm, anh nằm trên giường hoàn toàn kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần mà ngủ một giấc thật say.
Vào buổi sáng, Noah lại thức dậy vào lúc bình minh, ngay khi anh nhận ra anh sáng chiếu vào cửa sổ.
Kiểm tra mọi thứ trong biển ý thức đã suôn sẻ, ngoài một số cơn đau nhức ở chân tay thì mọi thứ đã hồi phục, anh ấy lại tiếp tục luyện tập như ngày hôm trước.
Từ sáng đến giữa chiều thì luyện tập phong cách song kiếm, đọc rèn bảy địa ngục trong khi ăn tối, luyện tập chữ rune Kesier suốt đêm cho đến khi cơ thể anh sắp chết.
Ngày gặp lại William đã đến. Trong căn phòng rỗng rãi như tuần trước, Noah đang quỳ trên gối của mình, nhìn sư phụ đứng trước mặt. Đợi William ngáp xong trước khi yêu cầu ông ấy làm rõ một số nghi ngờ của mình: "Sư phụ kể từ khi ta bắt đầu rèn luyện năng lượng tinh thần, ta có thể cảm nhận được ánh sáng ban mai qua cửa sổ lúc ngủ. Hơn nữa mọi thứ thường lạnh hoặc ấm hơn trước đây, và ta có thể nghe thấy một số người hầu đang thì thầm ở phòng khác nếu ta đủ tập trung."
Noah không bao giờ chểnh mảng trong những ngày đó, những thay đổi trong nhận thức của cậu ngày một rõ ràng hơn.
William đã khá ngạc nhiên khi nghe thấy những điều đó, sau đó ông đã nhận ra rằng đệ tử của mình đã luyện tập quá sức như thế nào. Ông nghĩ mình phải đặt lại giới hạn trước khi Noah tự hại mình đến kiệt quệ.
"Có vẻ như cậu đã luyện tập rất chăm chỉ với chữ rune Kesier. Ta nhớ rằng, khi ta bắt đầu luyện tập năng lượng tinh thần của mình ở tuổi mười lăm, ta đã không thể tiếp tục hơn hai giờ trước khi gục ngã. Ta nhớ đội trưởng đã gọi ta là thiên tài hiếm có. Haha, đừng lo lắng, khi cậu lớn lên, rào cản tâm trí của cậu sẽ được củng cố và trở nên cứng cáp hơn, cho phép cậu rèn luyện thêm thời gian."
Noah không nói nên lời, mở to mắt nhìn sư phụ của mình. William bày tỏ sự tự hào và nghĩ:
"Đúng vậy, sư phụ của cậu là một thiên tài. Cậu đang so sánh mình với ta bây giờ phải không?"
Một nụ cười nhếch mép nhẹ hiện trên khuôn mặt ông khi ông nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã nhận được sự khâm phục của đứa trẻ này.
"Khoan đã, ông ấy nói rằng ông chỉ gục ngã sau hai giờ? Một thiên tài hiếm có? Vậy gấp đôi của một thiên tài hiếm có sẽ là gì? Có lẽ tâm trí của mình đã trải qua một kiếp khác, nên mình mới có thể luyện tập lâu như một thanh niên mười mấy tuổi như vậy. Chỉ cần mình không chểnh mảng thì sẽ không có ai ở độ tuổi này có thể so sánh với mình được."
Noah khô miệng rồi nuốt nước bọt. Cố gắng chuyển trọng tâm của cuộc trò chuyện, anh hỏi William về một mối nghi ngờ khác.
"Sư phụ mất bao lâu để ghi nhớ chữ rune đầu tiên?"
William cười lớn và nói đầy tự hào:
"Khoảng sáu năm, nhưng ta có thể làm điều đó trong năm năm nếu không phải đội trưởng luôn cử ta đi thực hiện nhiệm vụ."
"Nếu mình tiếp tục như vậy, mình có thể trở thành pháp sư hạng một trong ba năm. Có thể quá trình sẽ chậm hơn do dantian của mình chưa được hình thành, nhưng điều đó đã rất tốt rồi."
Noah muốn kết thúc cuộc trò chuyện với sư phụ và trở về phòng để tập luyện, anh háo hức muốn hiểu cảm giác có phép thuật là như thế nào.
William bỏ thái độ kiêu hãnh, nhìn anh và mỉm cười:
"Cậu cũng đã luyện phong cách song kiếm, đúng không?"
"Vâng, sư phụ."
Noah trả lời, nhớ lại lý do mà anh đến ngày hôm nay.
"Cậu muốn cho ta xem không?"
"Được, sư phụ."
Noah đứng dậy và lấy hai thanh kiếm từ bức tường phía sau.
"Đừng lo lắng, ta sẽ nhẹ tay."
William nói, đặt tay trái sau lưng và nâng tay phải lên trước ngực.
Ngay lập tức bầu không khí trong phòng thay đổi.