Sự Ra Đời Của Quỷ Kiếm

Chương 6: Sư phụ

"Cậu nghĩ về nó như thế nào, đội trưởng?"

Người đàn ông bên cửa sổ suy nghĩ một lát rồi nói:

"Nếu Micky sử dụng vũ khí và toàn bọ sức mạnh của mình, đứa trẻ đó sẽ không có bất kỳ cơ hội nào. Tuy nhiên, cậu bé đã sử dụng ngoại hình nhỏ bé để làm lợi thế cho mình, sử dụng những vệ binh để rèn luyện cho bản thân mình. Tính toán, thao túng, không sợ đau và quyết tâm cao độ. Sự việc xảy ra với con rồng mười năm trước đã in sâu vào tâm trí nó. Nghĩ lại một đứa trẻ lại không ngừng tìm kiếm sức mạnh và quyền lực như vậy khiến ta hơi sợ."

Sự im lặng chạy khắp phòng khi hai người đàn ông không ngừng nhìn chằm chằm vào những người lính canh trong sân.

Đám đông đã thôi chế nhạo Micky và kéo nhau đi uống rượu để kết thúc một ngày.

"Chúng ta nên làm gì với đứa trẻ đó, đội trưởng?"

"Nếu đứa trẻ đó được thả tự do như thế này, một số rắc rối lớn có thể xảy ra bất kỳ lúc nào. Rõ ràng là nó sẽ không ngừng học hỏi để nang cao kỹ năng của mình, ta chỉ không biết nó sẽ tiến xa đến đâu."

"Vậy, chúng ta nên làm gì?" Người đàn ông lặp lại.

Sau nhiều năm cùng làm việc, họ đã ngầm hiểu được kết quả của cuộc trò chuyện.

Thấy đội trưởng nhắm mắt suy nghĩ, anh ta vẫn im lặng chờ lệnh.

Đội trưởng mở mắt và thở dài nhẹ, anh ta nói:

"Chúng ta sẽ huấn luyện nó."

Trong khi đó, Noah đã trở lại phòng của mình và phát hiện mẹ anh vẫn đóng cửa phòng của mình.

Anh có thể nghe thấy những tiếng rên nhẹ nếu cố tình chú ý. Nhưng anh đã chọn đi tắm để rửa sạch bụi bặm của những công việc trong ngày, sau đó anh ăn một bữa thịnh soạn và đi ngủ.

Khoảng nửa đêm, một người hầu đến phòng đánh thức anh với một bát nước.

Sau khi người hầu đi ra, anh rửa mặt và ngồi xuống ở tư thế khoanh chân trên sàn, thở một cách kỳ lạ nhưng nhịp nhàng.

Hành động của anh ấy vô cùng thành thạo, có thể thấy anh ấy đã làm điều này nhiều lần đến mức nào.

Sau khoảng một giờ, anh ấy thôi thiền định và cơ thể toát đầy mồ hôi.

"Kỹ thuật quay vòng Băng Hỏa chỉ là một cách tăng cường sức mạnh của cơ thể thông qua việc hấp thụ cưỡng bức năng lượng dương vào giữa trưa và năng lượng âm vào giữa đêm, khác xa so với tiêu chuẩn của một người tu luyện. Thêm vào đó, cơ thể mình giờ đã bão hòa với năng lượng, giới hạn có thể đạt đến hiện giờ chỉ là sức mạnh của một đứa trẻ mười bốn, mười lăm tuổi cho đến khi cơ thể lớn thêm và cho phép mình hấp thu nhiêu năng lượng hơn."

Sau đó, anh ấy đứng dậy và nhặt một thanh kiếm ngắn bằng kim loại dưới gầm giường. Anh liên tục xoay cổ tay, thanh kiếm biến mất và xuất hiện lại ở một vị trí khác.

Sau khi thực hiện bài tập này bằng cả hai tay một lúc, anh đặt lại thanh kiếm dưới giường, và chìm sau vào suy nghĩ.

"Kỹ thuật cổ tay rắn chỉ là một thủ thuật để gây bất ngờ cho kẻ thù của mình và kết liễu chúng trong một cú đánh, nó chưa thực sự đáng được gọi là một kỹ thuật chiến đấu. Việc sử dụng nó thậm chí còn bị giới hạn bởi số lượng "Hơi thở" mà mình có thể giữ được trong cổ tay mình Còn những kỹ thuật khác mà mìnhhọc được từ lính canh hay những loại vũ khí khác, mình vẫn chưa thể sử dụng được. Mình nên làm gì bây giờ? Lính canh đã cảnh giác, họ sẽ không tiết lộ thêm bất kỳ thông tin nào nữa. Mình có cần chờ đợi ba năm nữa để được chính thức trở thành vệ sĩ cho gia đình chính không? Quá lâu, đặc biệt là những năm chờ đợi này nếu mình không học thêm được gì sẽ rất lãng phí."

Dòng suy nghĩ của anh cứ tiếp diễn trong một thời gian dài và anh bắt đầu tính đến những cách bất chính hơn nữa.

"Mình có thể đánh cắp một số cuốn sách từ lính canh không, nhưng điều đó đòi hỏi mình phải biết kỹ thuật nào đáng để mạo hiểm, ai có chúng dưới dạng một cuốn sách nhỉ và sau khi có được nó mình bắt buộc phải trốn khỏi lâu đài. Có án tử cho các tội về tu luyện và tương tự."

Khuôn mặt của Lily đang mỉm cười đột nhiên hiện lên tâm trí của anh, một chút kìm kẹp hình thành trong cổ họng.

"Mình không thể rời đi sau tất cả. Nói chính xác là mình chưa muốn rời đi. Không chỉ vì mẹ, mà các kỹ thuật khác mình còn chưa biết. Mình biết gia đình chính có địa vị, nhưng mình cũng không chắc về thế giời bên ngoài như thế nào."

Ánh sáng chiếu vào cửa sổ của anh, mặt trời đang mọc.

"Thôi quên điều đó đi, có lẽ mình đã quá tham lam. Mình luôn biết rằng rồi một lúc nào đó mình sẽ bắt kịp những đứa trẻ của gia đình chính. Cơ thể mình vẫn đang phát triển, và kỹ thuật quay vòng Băng lửa vẫn cần học cho đến khi đủ mười tám tuổi. Trong trường hợp xấu nhất, có thể mình vẫn được nhận vào vòng trong nhờ công lao trong việc bảo vệ và qua mắt một số người của gia đình chính."

"Không, đó không phải trường hợp xấu nhất, trường hợp xấu nhất phải là mình lừa họ và mình sẽ bị họ gϊếŧ vì tức giận. Cuộc sống ở đây quá yên bình, mình bắt đầu quên đi vị trí của bản thân. Sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu có một người hầu nào đó cung cấp thông tin vòng trong cho mình sau khi mình thể hiện khả năng trong những ngày đầu."

"Ngươi nghĩ xong chưa, ta chờ đợi cũng chán rồi."

Sau khi anh nghe thấy giọng nói đó, cơ thể của Noah cứng đờ anh chạy nhanh đến điểm đối diện của căn phòng về phía cửa thoát hiểm.

Anh ấy va phải một ai đó và ngã xuống đất. Một ít máu bắt đầu chảy ra từ mũi đến miệng.

Kẻ anh va vào đã đứng ở phía cửa.

"Tôi không thể trốn thoát."

Noah quay lại và lấy thanh kiếm từ gầm giường, nhưng người đàn ông va vào anh đã nói với giọng bình tĩnh"

"Thư giãn đi, ta ở đây không phải để làm hại cậu. Ta nghĩ có thể cậu sẽ thích đề nghị của ta."

Sau khi người đó nói vậy, Noah đã dừng lại và suy nghĩ một chút. Anh nhìn người đàn ông. Ông ta trong giống như bao người khác, khoảng bốn mươi tuổi, chiều cao trung bình, không có râu và một mái tóc màu vàng hơi dài. Ông ta có thể hiện sự vui tươi và nở một nụ cười nhẹ.

"Ông là ai?" Noah hỏi.

"Ta là đội phó của đội cảnh vệ vòng ngoài, William Challi. Ta đến đây theo lệnh của đội trưởng đội vệ binh, chúng ta muốn tuyển dụng và đào tạo cậu trước khi cậu gây rối thêm nữa."

Noah có chút không nói nên lời sau khi nghe những lời nói từ William.

Sau một lúc cân nhắc, anh hỏi:

"Tôi chẳng gây rối gì cả? Một số lính gác tự nguyện cho tôi một số chỉ dẫn huấn luyện đấy chứ."

Anh nở một nụ cười hòa nhã nhất mà anh có được, dù sao thì anh cũng chỉ là một đứa trẻ.

"Khốn thật, chúng ta biết cậu đã học được kỹ thuật cổ tay rắn và già vờ thua trong trận đấu với Micky. Hơn nữa cậu có muốn tiếp tục lừa đảo những người lính gác bằng những cách tai quái để học kỹ thuật quay vòng Băng lửa không? Cái đó chỉ là sự bắt chước."

Noah chuyển sang sợ hãi khi biết rằng khả năng ngụy trang của mình dễ bị phát hiện đến mức thất vọng, kỹ thuật hoàn chỉnh nhất mà anh có thể học được lại chỉ là sự bắt chước.

Nhìn người đàn ông đang cười trước mặt mình, cuối cùng câu hỏi quan trọng nhất trong đầu anh cũng hiện ra.

"Ngươi sẽ khiến ta trở thành một người tu luyện để chiến đấu với rồng không?

William hơi sửng sốt trước sự trung thực của một câu hỏi như vậy.

Ông nhìn vào mắt Noah, và cảm nhận được sự quyết tâm của anh, ông chọn trả lời một cách trung thực.

"Con đường tu luyện là con đường cá nhân, người có kỹ thuật tốt nhất có thể cả đời sẽ không đạt được tới cấp độ của tộc trưởng, trong khi người chỉ với một chiêu hô hấp đơn giản có thể cắt đôi bầu trời. Ta sẽ không giấu giếm đâu. Ta không thể dạy cậu những kỹ thuật tốt nhất mà gia đình Balvan có, nhưng chắc chắn ta sẽ đưa cậu vào con đường tu luyện. Thành thật mà nói, đó là điều tốt nhất với vị trí của cậu hiện tại."

"Ta chấp nhận!"

Trước khi dứt lời, William đã bị Noah cắt ngang.

Nhìn Noah giờ đây, một phần lương thiện của anh dường như đã biến mất, thay vào đó là sự kiên định và đôi mắt đầy toan tính.

"Đúng là một đứa trẻ đáng sợ, ta không thể hạ thấp cảnh giác dù chỉ một giây."

William cười và vui vẻ nói:

"Vậy thì từ nay về sau hãy gọi ta là Sư phụ!"