Đệ Nhất Cuồng Phi: Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô Độ

Chương 50: Trộm thuốc trong bảo khố (3)

Mặc Thiên Tuyết là nữ nhi mà Mặc Kình Thiên thích nhất, có lẽ nàng ta đã tới bảo khố này không ít lần, tự nhiên cũng rõ vị trí của các loại bảo vật, cũng biết cả chốt mở cơ quan.

Mặc Thiên Tuyết thu cái bình vào trong ngực, lập tức cười lạnh một tiếng, thả mấy sợi tóc xuống đất.

"Mặc Hoa Hi, ngươi cũng đừng trách ta, ai bảo ngươi đáng ghét như vậy. Lần này ngươi nhất định phải chết!"

Làm xong tất cả, Mặc Thiên Tuyết không chậm trễ nữa. Mục đích của nàng ta là trộm đan chuyển linh, bây giờ đã lấy được, nàng ta cũng không xem đồ tốt khác.

Vừa chạy tới đầu bậc thang, dưới đột nhiên không bị đề phòng đạp phải một thứ gì đó ở dưới chân, nàng ta trượt một cái, nặng nề té ngã xuống đất.

Mà bóng đen vừa rồi thì lướt cực nhanh sang một bên, nhanh đến mức mắt thường hoàn toàn không theo kịp.

Dĩ nhiên là Mặc Thiên Tuyết không nhìn thấy, nàng ta chỉ đứng dậy, nhanh chóng rời đi.

Nàng ta không nhìn thấy, trong chớp mắt nàng ta đứng dậy, mấy sợi tóc của mình cũng rơi xuống đất một cách lặng lẽ không tiếng động.

Mà nàng ta thì hoàn toàn không biết gì.

Đi ra khỏi bảo khố, Hoa Hi vẫy vẫy tay. Trong bóng tối, Tiểu Quế Tử nhào tới cực nhanh, nó ôm một cái bình màu vàng kim, nhếch miệng cười với nàng.

Tài năng của Tiểu Quế Tử mà không làm siêu trộm thì thật là đáng tiếc, trong khoảng cách nghìn cân treo sợi tóc như vậy, nàng cũng không có tự tin có thể đổi lại đan chuyển linh từ trên người Mặc Thiên Tuyết.

Nhưng Tiểu Quế Tử lại làm được.

"Ngoan, về rồi cho mi ăn thịt." Hoa Hi sờ đầu Tiểu Quế Tử, tiện tay ném tóc trên tay đi.

Mặc Thiên Tuyết muốn hại nàng? Tu thêm mấy đời rồi nằm mơ đi!

Hoa Hi ôm Tiểu Quế Tử, một người một thú nhanh tróng trở về biệt viện của mình.

Mà lúc này, bên ngoài bảo khố, Mặc Thiên Tuyết cũng nhanh chóng rời đi.

Từ trên xuống dưới nhà họ Mặc đều bị kinh động, giờ phút này, tất cả hộ vệ đều trào qua, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ầm ĩ.

"Bắt được trộm không?" Quản gia Triệu của Mặc gia đổ đầy mồ hôi, bảo khố bị trộm không phải là việc nhỏ.

Kỳ trân dị bảo trong bảo khố bị mất cũng giống như tội lớn.

"Quản gia, bảo khố từng bị mở ra. Vẫn nên tranh thủ thời gian thông báo cho tướng quân về đi!" Hộ vệ kiểm tra cửa bảo khố, tâm trạng cũng bối rối.

"Lập tức truyền thư cho tướng quân!" Quản gia Triệu cũng không tự quyết định được.

Lúc này, mấy vị di nương và tiểu thư trong viện cũng đi ra.

La di nương đã sớm biết là xảy ra chuyện gì, lúc này còn giả vờ giật mình hỏi: "Quản gia Triệu, nghe nói bảo khố bị trộm, đã xem xem có mất thứ gì chưa?"

"Bẩm phu nhân, đã phái người vào kiểm tra, không biết..."

"Quản gia Triệu, không xong! Không xong!" Người được phái vào xem liên lục lăn lộn chạy tới, chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất: "Đan chuyển linh mất rồi!"

"Cái gì?" Quản gia Triệu cũng như sét đánh giữa trời quang, hơi lùi về phía sau.

"Lần này xảy ra chuyện lớn rồi!" La di nương giả mù sa mưa nói: "Nhanh thông báo quản gia trở về. Ngoài ra, phong tỏa bảo khố, không cho phép bất kỳ ai đi vào, cũng không cho động vào bất kỳ vật gì bên trong, chờ lão gia về xem xét!"

"Phu, phu nhân, phải làm sao bây giờ?" Quản gia Triệu quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy.

La di nương an ủi: "Quản gia Triệu không cần lo lắng, chờ lão gia về, bắt được tên trộm, các ngươi tự nhiên sẽ không sao cả. Ngươi vất vả vì Mặc gia nhiều năm như vậy, lão gia sẽ không trách tội ngươi đâu."

"Vâng, hi vọng phu nhân có thể nói tốt cho tiểu nhân mấy câu trước mặt tướng quân." Sắc mặt quản gia Triệu tái xanh.

"Đó là đương nhiên." Trong mắt La di nương lóe lên ý cười đắc ý.

Thành công, bà ta biết chuyện này sẽ phát triển theo hướng bà ta sắp đặt.

Sau đó, chỉ cần chờ hai mẹ con Độc Cô Phượng gặp xui xẻo nữa thôi.