Edit: Vô Ảnh Các
Long Càn Ngọc đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh từ từ bước lên bậc thang, không khoe khoang bất kỳ pháp thuật lợi hại nào, lên tới trên đài, chắp tay khom người, hành lễ với Già Nhược một cái.
Viện trưởng của học viện Thánh Quang ở một bên vui mừng nhìn, vừa vuốt ve chòm râu trắng vừa không ngừng gật đầu.
Không kiêu ngạo không nóng vội, điềm tĩnh thong thả, tương lai Thái Tử điện hạ tất nhiên sẽ có sức ảnh hưởng lớn!
"Tiếp theo….." Mặt Già Nhược hướng đến trong sân rộng, dưới ống tay áo từ từ duỗi ra bàn tay trắng nõn, lòng bàn tay đọng một chút khói màu xanh da trời nhạt, ".....Chọn một người yếu nhất….."
Yếu nhất…..
Tất cả mọi người đều mặt nhìn mặt, người nào cũng không muốn bị chọn lên, ở trong thế giới này thực lực vi tôn, kẻ yếu là một sự sỉ nhục.
Mặc dù có cơ hội có thể đứng chung một chỗ với Thái Tử, cùng với Già Nhược tôn thượng, nhưng là kiểu sỉ nhục như vậy, thì cũng tuyệt đối không được!
Vì vậy, tất cả mọi người tận lực cúi đầu, cố hết sức thể hiện sức mạnh trên người ra.
Không thể trở thành yếu nhất! Trên sân có mấy ngàn người, bị nói yếu nhất, thì từ nay về sau chắc chắn sẽ biến thành trò cười trong thành Già Lam!
"Làm sao bây giờ? Nếu chọn trúng ta thì biết làm sao?" Thiếu nữ tên Tử Thì cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ bắt đầu đỏ lên, gần như là muốn khóc.
"Không, không thể nào…." Người bên cạnh cũng không dám chắc, dù sao thực lực của Tử Thì, thật sự là….
Hoa Hi không khỏi quay đầu nhìn lại bọn họ, sợ như vậy làm gì? Bị chọn trúng, nhiều lắm thì cũng là mất mặt.
Cuộc sống trên đời, làm sao mọi chuyện đều có thể như ý!
Có điều, nàng không lo mình sẽ bị chọn lên, tuy Mặc Hoa Hi không có tài thiên phú gì, nhưng thời đại này không có nhiều người thiên phú, chuyện tu luyện này, chỉ có thể trong mấy ngàn người mới có một người.
Trong mấy ngàn người ở học viện Thánh Quang này, Hoa Hi xuyên qua được linh hồn thì đã mạnh mẽ đến cỡ nào rồi? Nói gì thì nói cũng khó có khả năng là yếu nhất?
Xác suất xui xẻo như vậy, mới không thể đυ.ng được vào nàng…..
"Chính là nàng ấy!" Khói màu xanh da trời trong lòng bàn tay Già Nhược bỗng nhiên chuyển đến hướng phía sau, lao nhanh như tia sáng, khó khăn lắm mới dừng lại ở trước mặt Hoa Hi.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Già Nhược đã thản nhiên nói: "Mặc Hoa Hi."
Hoa Hi ngạc nhiên, sao có thể xui xẻo như vậy? Nàng ngẩng đầu, lúc nhìn lên Già Nhược trong mắt chợt lóe lên sự gian xảo, nàng biết rõ hắn chắc chắn là đang cố ý!
Người này, đúng là bụng dạ hẹp hòi!
Sau khi trong sân rộng im lặng vài giây, thì chợt phát lên từng trận cười nhẹ và bàn tán.
"Quả nhiên là nàng ấy! Buồn cười thật! Nàng ấy còn sinh ra ở Mặc gia nữa chứ!"
"Nhiều thế hệ của Mặc gia đều là dùng võ gia truyền, người trong gia tộc hầu như đều có thiên phú tu luyện, thế mà hết lần này đến lần khác nàng lại vô dụng như vậy!"
"Lần này vứt đi bản mặt được rồi, thật sự đáng thương cho Mặc tam tiểu thư!"
…..
Nghe từng trận bàn tán phía dưới, Già Nhược không khỏi liếc nhìn Hoa Hi
Phế vật của gia tộc? Không thiên phú tu luyện?
Đúng là có ý tứ…..
"Lên đây đi, Mặc Hoa Hi." Già Nhược nói xong, khói màu xanh da trời kia loé ra một vòng hào quang tinh tế, sau đó Hoa Hi liền biến mất tại chỗ.
Một lát sau, khi nàng xuất hiện ở trên đài, mọi người trong sân rộng còn chưa kịp phản ứng.
Chỉ có Long Càn Ngọc nhìn nàng, ánh mắt có hơi lay động một chút, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt, lạnh lùng thờ ơ.
Mặt Hoa Hi đen lên, lần này xem ra hoàn toàn tự cảm nhận một lần cái gọi là "mất mặt".
Rõ ràng lại trở thành người yếu nhất học viện Thánh Quang…..
Mắt nhìn xuống dưới đài, Mặc Thiên Vũ kia có vẻ hả hê khi nhìn nàng, bộ dạng nghênh ngang kiêu ngạo.
Mặc Thiên Tuyết thì lạnh lùng nhìn nàng, mặc dù không có lộ ra biểu cảm ngu ngốc như Mặc Thiên Vũ, nhưng cũng là khinh bỉ.
Hoa Hi ôm tay, không quan tâm những ánh mắt này, cũng không để tâm.