Edit- beta: Công tử như họa
Thiếu niên sững sờ, trừng to hai mắt, quan sát Hoa Hi từ trên xuống dưới, như thể nàng là một quái vật ba đầu sáu tay.
Từ trước đến nay người nào nhìn thấy hắn đều hận không thể không quỳ lạy, ba quỳ chín khấu, nha đầu kia bị điên rồi sao?
Thấy được đôi mắt của hắn rơm rớm nước mắt, Hoa Hi bật cười ra tiếng "Phụt", nhìn hắn rồi trêu tức: "Chậc chậc, như vậy mà đã khóc? Đúng là không có tiền đồ!"
Hắn? Đang? Khóc?
Ba chữ kia là nói hắn sao?
Không phải chứ? Thấy vẻ mặt nàng biểu cảm rất nghiêm túc.
Chẳng lẽ đang nói hắn thật sao?
"Nói đùa gì vậy? Ta đã khóc đâu!" Thiếu niên mở to mắt, nhìn chằm chằm vào nàng, "Nha đầu vô lễ, ngươi là ai?"
"Tiểu tử xấu xa, ai dạy ngươi nói chuyện như ông cụ non vậy?" Hoa Hi nhìn hắn cười, ở kiếp trước khi chết nàng đã hai mươi bốn tuổi, hiện tại Mặc Hoa Hi cũng mười bốn tuổi, so sánh thế nào cũng đều lớn hơn hắn.
Thiếu niên đảo mắt như lưu ly rồi nhìn nàng, sau khi xác định nàng hình như thật sự không biết hắn, thì bỗng nhiên mỉm cười, dưới sự ấm áp của những tia nắng xuyên qua nhánh cây, nụ cười của thiếu niên có loại hương vị cực kỳ lạnh lẽo.
Hoa Hi không khỏi khẽ giật mình, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, thiếu niên này đã khác xa với hình tượng non nớt lúc nãy.
Nàng dường như có thể nhìn thấy từ bên trong đôi mắt kia hiện lên mấy chữ rất to "đắc tội với ta ngươi sẽ chết rất thảm".
"Ngươi là đệ tử của học viện Thánh Quang?" Chỉ khi hắn mở miệng, giọng nói trẻ con đặc biệt này của thiếu niên này lại bán đứng hắn.
Hoa Hi gật gật đầu, trong lòng suy đoán hắn sinh ra trong gia tộc Sóc Nguyệt, nhất định sẽ không giống với các thiếu gia trong gia tộc bình thường, lúc uy nghiêm tự nhiên có một luồng cảm giác áp bách.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nói: "Ta cũng làm cho ngươi ngã một phát, nên chúng ta hòa nhau. Nhưng bộ dạng chảy nước dãi của ngươi vừa rồi, sẽ không muốn để người khác biết chứ?"
"Ta không có chảy nước dãi!" Thiếu niên lớn tiếng phản bác, mà quên rằng bên khóe miệng vẫn còn lưu lại dấu nước dãi chưa được lau sạch..
Hoa Hi bật cười, nhịn không được mà xoa xoa đầu của hắn, "Tiểu hài tử, không cần bướng bỉnh như vậy, tỷ tỷ rất biết giữ chữ tín, sẽ không nói cho người khác biết đâu."
Tóc trên đầu của tiểu hài tử này lại mềm mại như vậy, xoa tới xoa lui đúng là rất thoải mái!
Thiếu niên cúi đầu né tay của nàng, buồn cười mà lẩm bẩm: "Tỷ tỷ, ngươi á?"
Nhìn khắp Tam giới lục hợp*, người có thể làm cho hắn gọi một tiếng tỷ tỷ, đúng là không nhiều lắm.
*Tam giới lục hợp là gồm ba thế giới và sáu hướng
"Thật đáng yêu!" Hoa Hi lại nhéo má của hắn, thật sự rất trắng mịn mềm mại như đậu hũ, làm cho người khác không muốn rời tay, "Ngươi tên gì?"
"Sao ta phải nói cho ngươi biết?" Thiếu niên trốn.. Trốn, nhưng vẫn không trốn thoát tay của nàng, tức giận đến đôi mắt bốc lửa, "Làm càn!"
"Ha ha, chơi thật đã!" Hoa Hi cười rộ lên, mi mắt cong cong, "Ngươi có khuôn mặt dễ thương như vậy, mà lại nói chuyện như lão phật gia. Chúng ta đều học cùng một học viện, việc nói ra tên thì đã làm sao?"
Thiếu niên dùng đôi mắt xinh đẹp quá mức kia liếc nàng, bỗng nhiên nhấc tay, một chùm tia sáng tiến vào tay của nàng, nàng lập tức buông tay!
Động tác đó nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi! Hoa Hi cũng khẽ giật mình, trong lòng bàn tay vẫn còn cảm giác nóng rát, nếu không phải nàng di chuyển nhanh, có lẽ bàn tay đã bị nướng chín.
Không hổ là sinh ra trong gia tộc Sóc Nguyệt! Nghe nói hắn và Thái Tử nổi tiếng ngang nhau, đúng là danh bất hư truyền..
Chọc tức hắn thật không thú vị, Hoa Hi quyết định nằm gai nếm mật, chịu thiệt một chút: "Ta là Mặc Hoa Hi, còn ngươi?"
Nghe xong lời của nàng, thiếu niên có chút tập trung suy nghĩ, nhìn mặt nàng.
Chẳng lẽ những lời đồn đại lúc trước, hắn cũng nghe được? Hoa Hi không thể nhịn cười, xem ra ở thời đại nào, tin đồn cũng truyền đi với tốc độ rất nhanh!