Edit + Beta: Công Tử Như Họa
Bốn phía im ắng.. Có thể cảm nhận được linh lực lưu chuyển trong truyền thuyết ngay cả bóng dáng cũng không có..
"Sẽ không thật sự là phế vật đi?"
Hoa Hi mở to mắt, khóc không ra nước mắt, ông trời sẽ không chơi đùa nàng đi?
Nàng đã đọc qua tiểu thuyết xuyên không, nữ chủ sau khi xuyên qua, thôn thường đều sẽ phát hiện, vốn dĩ là một thân thể phế vật thật ra là một tuyệt thế thiên tài siêu cấp, từ đây các loại nghịch thiên bí pháp tu luyện, gϊếŧ địch nhân không còn một manh giáp!
Vì sao tới nàng vẫn là phế vật như vậy đâu?
"Không được! Thử lại một lần!" Trước nay nàng đều sẽ không phải loại người dễ dàng từ bỏ!
Một giờ sau..
Hoa Hi ủ rũ cụp đuôi bọc trong chăn, lần đầu tiên nàng cảm thấy nhân sinh gian nan như thế.
Chẳng lẽ, loại chuyện như tu tiên này thật sự cần phải có thể chất trời sinh sao? Có khả năng lĩnh ngộ cao cường như nàng vậy mà một chút có ích cũng không có.
Nhìn thấy thủ đoạn của tiểu hồ lô, nàng tuyệt đối sẽ không nhận thua như vậy, nhất định sẽ có biện pháp, lấy sự thông minh của nàng, nhất định có thể tìm được một biện pháp không giống bình thường! Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Một đêm không ngủ, đem pháp quyết trong trí nhớ nghiên cứu một lần, trời đã sáng.
Linh Nhi đẩy cửa tiến vào nói: "Tiểu thư tỉnh thật sớm, vừa lúc phu nhân phân phó, thân thể tiểu thư không tốt, hôm nay vẫn không cần đi học viện."
Thời đại này tuy rằng dùng võ để chứng minh bản thân, nhưng các thiếu gia tiểu thư của các quý tộc, vẫn sẽ đi học viện từ nhỏ, học tập thi thư lễ nghi.
Hoa Hi nghĩ nghĩ, dù sao cũng không có việc gì làm, không bằng đi học viện nhìn xem, liền mở miệng.
"Thân thể ta đã không có gì đáng ngại, đi học viện đi."
Linh Nhi cắn môi, khó xử mà nói: "Tiểu thư, hay là hôm nay cũng đừng đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì.."
"Ngươi là đang sợ ta đi học viện, sẽ nghe được những lời đồn đại vớ vẩn sao?"
Linh Nhi gật đầu, ngay sau đó liền nói: "Tuy nói không cần quản những lời đồn đại đó, nhưng tiểu thư nghe được cũng khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái." Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
"Sẽ không." Những người không có chút liên quan, sao có thể dùng mấy câu liền có thể thương tổn tới nàng?
Linh Nhi không lay chuyển được nàng, đành phải nghiêm túc giúp nàng chải đầu trang điểm.
Nàng cầm một bộ váy áo tuyết trắng tay áo rộng ra tới, Hoa Hi liếc mắt vừa thấy, sắc mặt có chút khó coi: "Không mặc cái này."
Trước kia Hoa Hi luôn bắt chước Mặc Thiên Tuyết, quần áo này, cùng Mặc Thiên Tuyết giống nhau như đúc.
Nhưng Mặc Thiên Tuyết năm nay mười tám tuổi, dáng người cao gầy, mặc vào tự nhiên sẽ phiêu dật giống như tiên tử, mà Mặc Hoa Hi mười bốn tuổi vóc dáng tương đối nhỏ, ăn mặc rườm rà như vậy, chỉ có vẻ ông cụ non.
Linh Nhi khó hiểu, quần áo này là tam tiểu thư thích nhất, bởi vì đại tiểu thư thường xuyên mặc..
Hoa Hi đến trước tủ quần áo, tùy tay lướt một chút, toàn là váy dài thuần một màu tuyết trắng, thành thục lại rườm rà, thật vất vả mới tìm được một bộ vừa mắt một chút, lấy kéo tới, xoẹt xoẹt vài tiếng, những thứ phiêu dật, trang trí, vô dụng, toàn bộ cắt xuống!
Quần áo đã được cải tạo mặc vào thân, không có kéo đất, không có dải lục phức tạp, một cái váy dài vô cùng đơn giản, áo ngoài bằng tơ lụa màu trắng, lại thêm đai lưng, đơn giản lại không mất đi phong phạm khuê tú, nghịch ngợm đáng yêu, có ẩn ẩn có chút hương vị tươi mát sảng khoái.
Nàng lấy từ trong hộp trang sức ra một cái khối móc treo đồng, lớn bằng bàn tay, ngoại trừ vân văn chạm khắc xung quanh, trung tâm nó bóng loáng mượt mà, giống như mặt kính. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
"Lại đây chải đầu đi." Hoa Hi vẫy tay đối với Linh Nhi đang trợn mắt há hốc mồm, trong lòng thầm nghĩ hẳn là làm thêm mấy bộ quần áo mới.
Linh Nhi chậm rãi đi tới, ấp úng nói: "Ta giúp tiểu thư búi mấy cái búi tóc con bướm.."
"Búi viên tóc là được." Một tiểu cô nương mười bốn tuổi, làm búi tóc con bướm cùng chu thoa đầy đầu, nhìn thế nào cũng thấy không khỏe? Tiểu nữ hài, nên có vẻ đáng yêu tinh linh của tiểu nữ hài!