Thẩm Xuyên khẽ đọc ra tiếng: "Lạc Thành?"
Huyền Mặc mỉm cười không trả lời, dẫn cậu một đường đi về phía trước. Ngoài cánh cổng kia ra thì bên trong thành không có gì khác lần trước đến là mấy, nhưng hôm nay tâm trạng tốt hơn không còn cảm giác sợ hãi như lần đầu tiên, Thẩm Xuyên cầm tay Huyền Mặc đi trước liên tục ngắm nghía hai bên đường. Nếu không nói quả thật nơi đây giống không khác gì với nhân gian, Thẩm Xuyên lâu lâu không kìm nổi hiếu kì lại khẽ liếc nhìn Huyền Mặc.
Xem ra đây chính là gương mặt thật của hắn, thật muốn bỏ chiếc mặt nạ kia ra để ngắm nhìn cho kĩ.
"Về đến nơi sẽ cho ca ca xem."
Lại bị hắn nhìn thấu Thẩm Xuyên khẽ cúi đầu xuống, cố bày ra vẻ mặt thản nhiên hỏi: "Đã từng có ai nhìn thấy gương mặt thật của ngươi chưa?"
"Chưa có." Huyền Mặc rất thật lòng trả lời: "Dù có người vô tình nhìn thấy cũng bị ta gϊếŧ rồi."
Thẩm Xuyên ngược lại không sợ còn khẽ cười, nói như vậy cậu với những người kia chính là ngoại lệ trong lòng hắn?
Suốt dọc đường Thẩm Xuyên mải nhìn hắn nên không để ý đến xung quanh, nơi mà hai người đặt chân đến những "người" đang đứng đó bất tri bất giác mà lùi ra càng xa càng tốt, hận không thể lập tức chui xuống đất chẳng dám tò mò nhìn xem, rốt cuộc người kia có lai lịch gì mà được chủ nhân của họ đưa về. Huyền Mặc dẫn cậu đến cuối con đường nơi có một tòa nhà lớn nhất, xây riêng biệt với nhưng nơi ồn ào kia.
"Đây là nơi ở của ta."
Thẩm Xuyên bị sự xa hoa chớp nhóa của tòa nhà làm mờ cả hai mắt. Không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc Huyền Mặc giàu như vậy cớ gì lại lôi cậu chui rúc ở một căn nhà hoang chật hẹp, vừa bước vào chính điện đập vào mắt thứ duy nhất chính là cách bài trí cao sang không khác gì hoàng cung.
Có phải chăng thứ họ dư thừa ở đây nhất chính là vàng, khi mà nó cũng chỉ được hắn làm để trang trí đường đi.
"Bái kiến thành chủ." Phía trước có bốn "người" vừa nhìn thấy hắn đã cung kính cúi đầu xuống. Huyền Mặc không để ý đến chỉ thoáng liếc mắt một cái, quay qua nhẹ nhàng nói với Thẩm Xuyên: "Ca ca ở chung với ta nhé?"
"Khụ..." Thẩm Xuyên ho khan, có cần phải nói trước mặt nhiều người như vậy không?
Huyền Mặc vốn dĩ đâu để ai trong mắt, vẫn nắm chặt tay cậu tiến thẳng vào bên trong. Mà bốn kẻ kia từ đầu đến cuối không dám ngẩng mặt lên, dù Huyền Mặc không nói thân phận người bên cạnh nhưng ai cũng thừa hiểu chắc chắn là người quan trọng với thành chủ của họ, sau này nhất định không được đắc tội.
Lúc đi qua nữ nhân đứng ngay phía đầu tiên, chẳng hiểu sao Thẩm Xuyên lại liếc mắt qua nhìn một cái, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã khiến cậu dựng tóc gáy: "Kia... kia chẳng phải là yêu nữ áo đỏ ta gặp trong trấn?"
Thẩm Xuyên nhíu mày nhìn Huyền Mặc: "Xuất hiện ở đây xem ra là người của ngươi, Huyền Mặc không lẽ ngươi cố tình cho người dọa ta?"
"Ồ?" Huyền Mặc mỉm cười khẽ liếc về phía nữ nhân kia, vẻ mặt thản nhiên nói: "Thì ra kẻ hôm đó làm ca ca hoảng sợ chính là ngươi, Huyết Y?"
Huyết Y vội dập đầu quỳ xuống hoảng sợ: "Thành chủ tha mạng, tiểu nhân thực sự là có gặp qua vị công tử này. Lúc đó tiểu nhân không biết y là người quen của Thành chủ, nếu biết người cho tiểu nhân mười cái mạng tiểu nhân cũng không dám."
Thẩm Xuyên hết nhìn Huyết Y đang quỳ rồi nhìn Huyền Mặc.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
"Ngươi làm ca ca ta hoảng sợ thì cũng là đáng chết." Dứt lời Huyền Mặc đã đưa tay lên, Huyết Y như bị người khác nắm lấy cổ ngã lăn xuống đất. Thẩm Xuyên hốt hoảng ngăn hắn lại: "Bỏ đi người không biết không có tội mà, ta không để ý, không để ý. Mau dẫn ta xem chỗ ở của đệ đi."
Nhờ có Thẩm Xuyên khuyên ngăn Huyền Mặc thu tay lại, quay qua nhìn cậu mỉm cười như như sắc mặt lạnh lùng lúc nãy chưa từng xuất hiện, ôn nhu nói: "Ca ca thật không tức giận chứ?"
"Không có, một chút cũng không." Thẩm Xuyên xua xua tay, lúc này Huyền Mặc mới mỉm cười dẫn cậu đi sâu vào bên trong.
Thấy hai người đi xa mấy người kia thở ra một hơi, một trong ba người lúc nãy mới lại gần đỡ Huyết Y dậy, nhưng miệng lại mang phần châm chọc: "Ngươi theo đuổi thành chủ bao nhiêu năm, xem ra bây giờ lại phải nhìn ngài ấy đi với người khác rồi."
Một người khác vội phẩy phẩy tay cao giọng: "Lục Thanh ngươi đừng có nói vậy, Huyết Y của chúng ta mới bị thành chủ ra tay, tâm trạng đang không vui đó cẩn thận bị vạ lây."
Quả nhiên Huyết Y vừa đứng dậy đã hất tay Lục Thanh ra, ném cho hắn một ánh mắt khinh thường rồi quay qua Tư Nguyệt quát: "Ả tiện nhân kia, ngươi không muốn chết thì im miệng. Nếu không đừng có trách ta không nể mặt thành chủ."
"Ta vốn dĩ cũng đâu còn sống." Tư Nguyệt vừa nói vừa chống tay lên hông, một tay chỉ chỉ định cãi nhau với Huyết Y thì vạt áo ngoài mỏng manh rơi xuống, làm lộ ra bộ ngực trắng nõn sau lớp áo. Lục Thanh nhìn thấy không nhịn được tiến lại kéo áo cô lên mắng: "Ngươi dù là quỷ cũng là nữ nhân tự trọng một chút được không?"
"A cái tên Không Tay này, tay ngươi có phải vừa lành lại muốn bị ta chặt nữa?"
"Thành chủ cho phép gọi tên thật rồi đừng gọi ta là Không Tay nữa được không? Dù sao cái nên Ma Nữ của cô cũng đâu có hay gì."
"Thì ra từ trước đến nay ngươi trong lòng ngươi luôn không ưng tên thành chủ đặt? Được rồi ta đi bẩm báo thành chủ để ngài ấy xử ngươi."
"Cô thì có khác gì ta, thành chủ mà có phạt cũng không phạt riêng ta."
Tư Nguyệt hất hất cằm nhìn về phía Huyết Y, hai mặt vẫn đen lại giọng nói mang vài phần mỉa mai: "Đúng rồi, đâu như ai đó thành chủ đặt cho một cái tên vẫn giữ nguyên một cái tên. Muốn trèo lên giường hắn mà tốn hết bao nhiêu tâm tư, nay lại nhìn người ta dẫn người trong lòng về tâm trạng quả thật không tốt nha."
Huyết Y quay qua lườm Tư Nguyệt, ánh mắt vẫn tràn đầy ghen tức nhìn về phía hai người đi khuất, bực dọc vung áo đi về hướng ngược lại.
Tư Nguyệt khoanh hai tay trước ngực hất hất cằm: "Đúng là chẳng biết lượng sức... ngươi nói đúng không Sở Thiên Ca?"
Sở Thiên Ca là người luôn im lặng từ lúc nãy, nghe Tư Nguyệt nhắc đến ánh mắt mới khẽ nhếch lên, lạnh nhạt nói: "Ngươi tốt nhất đừng có nhiều chuyện, đến tai thành chủ dù có là thuộc hạ thân thiết ngài ấy cũng sẽ không nương tay đâu."
Tư Nguyệt khịt khịt mũi nói nhỏ: "Chỉ giỏi làm bộ làm kịch."