Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 24

Cũng may trước lúc đi Huyền Mặc có mua cho cậu một chút bánh vẫn chưa ăn hết, Thẩm Xuyên vội lôi nó từ trong người ra, đưa cho A Ngưu nói: "Đệ cho hai người họ ăn trước."

Tỷ tỷ của A Ngưu thấy có đồ ăn, vừa cầm vào đã vội vàng bẻ lấy một nửa đưa đến trước miệng của mẹ, bà vẫn còn một chút thanh tỉnh từ từ cắn lấy từng miếng bánh nhai khó nhọc, sau khi tỉnh lại một chút liền cho cả chiếc bánh vào trong miệng.

"Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn." Nghe Thẩm Xuyên nhắc, đứa bé gái còn lại kia mới đưa nước được đựng trong một ống tre lên cho bà. Nhưng cha A Ngưu có vẻ nghiêm trọng hơn, mặc cho A Ngưu đưa bánh đến trước mặt thế nào cũng không hề nhúc nhích, A Ngưu không nhịn được khóc nấc lên: "Đều là tại bọn ta... Cha mẹ lúc nào cũng nhường đồ ăn cho ba tỷ đệ chúng ta, rồi nói họ không sao không đói vậy mà cũng tin cho được... Ca ca liệu cha ta có chết không? Hức..."

A Ngưu lấy tay lau nước mắt, mà hai tỷ tỷ kia cũng rưng rưng theo. Thẩm Xuyên có chút đau lòng không nỡ nhìn, nhưng cậu không phải đại phu nơi đây lại là rừng núi biết đi đâu kiếm, liền quay qua Huyền Mặc nhẹ giọng hỏi: "Huyền Mặc... có cách nào giúp họ không?"

Huyền Mặc hơi bất đắc dĩ tiến lại gần đưa tay lên tạo ra một luồng linh lực, tỷ tỷ của A Ngưu nhìn thấy vậy không biết hắn định làm gì, theo bản năng lo sợ chắn trước mặt muốn ngăn cản. Huyền Mặc nhíu mày lạnh lùng nói: "Không muốn cha ngươi chết thì cút sang một bên."

Nghe giọng nói này Thẩm Xuyên cũng khẽ run người.

Kia chỉ là một bé gái có cần nặng lời như vậy không?

Nhưng hắn chịu ra tay giúp đã là điều đáng quý, sợ Huyền Mặc bị chọc giận thu hồi ý định, Thẩm Xuyên liền chạy ra khuyên nhủ đứa bé gái: "Ca ca này là đang muốn cứu cha muội, không sao đâu tin ta được không?"

Gương mặt Thẩm Xuyên hòa hoãn nên nhìn cũng đáng tin hơn, lại nhìn thấy cha mình ngày càng yếu dần, bé gái mím môi do dự một chút vẫn lùi sang một bên. Huyền Mặc liền truyền linh lực vào người cha A Ngưu, ông run người lên một cái rồi ho sặc sụa.

"Cha!"

"Cha, người không sao chứ?" Thấy cha mình có phản ứng, cả ba đứa trẻ lập tức lao lên hỏi han.

Nhờ có linh lực của Huyền Mặc người ông nhìn hồng hào hơn hẳn, cha A Ngưu an ủi con một hồi mới phát hiện ra có hai vị khách đứng đây từ lúc nào, A Ngưu nhanh miệng giải thích: "Cha, mẹ chính hai vị ca ca này đã cứu hai người."

Cha A Ngưu nghe vậy liền kéo thê tử cùng ba đứa con quỳ xuống: "Đa tạ ân nhân đã cứu mạng!"

"Ây ta có làm gì đâu chứ, chỉ là đưa chút đồ ăn... nào mau đứng dậy đi."

Thẩm Xuyên đỡ họ dậy rồi ngồi nói chuyện hỏi han một hồi cho có lệ, biết được rằng cha A Ngưu họ Lâm. Thẩm Xuyên liền gọi ông là Lâm bá, ngoài trừ Lâm bá và A Ngưu ra, Thẩm Xuyên để ý thê tử cùng hai đứa con gái sinh đôi kia của ông rất ít nói. Nghĩ rằng hai đứa trẻ kia vẫn còn sợ mình, Thẩm Xuyên lôi từ trong người ra hai viên kẹo đường nhỏ, nở một nụ cười thân thiện tiến đến gần nói: "Muội muội có muốn ăn thứ này không?"

Cậu dơ dơ hai viên kẹo trước mặt, dĩ nhiên hai tỷ muội kia nhận ra là đồ ăn, lại chưa từng được nếm qua thứ này thèm thuồng đến nhỏ nước dãi, nhưng từ bé cha mẹ đã dặn không được tùy tiện nhận đồ của người khác, vẫn do dự không dám tự ý lấy. Hai đứa dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía mẫu thân mình. Lý thẩm mỉm cười sắc mặt còn hơi nhợt nhạt nhẹ giọng nói: "Ân công cho thì mau đa tạ đi."

Hai bé gái liền vui mừng cười tươi chạy lại đón lấy kẹo từ tay Thẩm Xuyên, chỉ vì nhận được kẹo mà khiến hai đứa bé ít nói tươi cười vui vẻ như vậy, khóe môi Thẩm Xuyên cũng cong lên.

Huyền Mặc từ đầu đến cuối không nói gì, những người kia thấy hắn lạnh lùng cũng không dám tiếp chuyện, mà từ lúc đến đây hắn bị bỏ mặc ở một bên, tâm trạng đã không được tốt sắc mặt đã đen còn đen hơn. Cứ lâu lâu lại liếc về phía Thẩm Xuyên đang nói đùa cùng A Ngưu, khóe môi run run định nói gì đó nhưng vẫn là nuốt lại quay mặt về hướng khác.

"A Ngưu đói sao?" Trò chuyện một hồi lâu Thẩm Xuyên nghe thấy tiếng bụng của A Ngưu kêu lên, cậu mới thấy mình quá không để tâm rồi. Trên người còn duy nhất một miếng bánh đã đưa hết cho cha mẹ A Ngưu, dĩ nhiên cả ngày nay mấy đứa trẻ này chưa được ăn gì.

Không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác thương xót, ngày còn bé cậu cũng chỉ biết nằm trong gầm cầu mà ôm lấy bụng chịu những cơn đói qua đi, kêu không dám kêu mà dù mà kêu cũng chẳng ai nghe thấy chẳng ai giúp đỡ.

Nhưng ở đây là núi rừng, vào trong trấn cũng cách một đoạn đường xa, sao mấy đứa trẻ này còn sức đi đến đó. Lúc này Thẩm Xuyên mới nhớ đến Huyền Mặc, quay qua nhìn hắn đang tĩnh tâm nhắm mắt dựa vào gốc cây như đang ngủ. Thẩm Xuyên biết hắn chẳng phải là đang ngủ gì, cậu khẽ lên tiếng một tay xoa xoa bụng hướng hắn nói: "Huyền Mặc ta đói rồi..."

Huyền Mặc khóe mắt giật giật, một lúc sau mới mở ra nhìn gương mặt có chút đáng ghét kia.

Sao lúc vui vẻ nói chuyện vui vẻ không nghĩ đến hắn?

Nghĩ thì nghĩ vậy Huyền Mặc cũng chẳng nói ra miệng phủi tay đứng lên, đi được vài bước lại thấy Thẩm Xuyên không có động tĩnh gì mới dừng lại quay qua hỏi: "Ca ca không đi cùng ta?"

"Ta đi cùng cũng có giúp được gì đâu, chi bằng ở lại đây đợi."

"Đi cùng ta." Huyền Mặc khẽ nghiến răng, mà hắn đã mở lời như vậy Thẩm Xuyên nào dám từ chối.

Vốn đang kể chuyện cho mấy đứa nhỏ nghe đến đoạn gay cấn, nhìn ánh mắt mong đợi của chúng có chút không nỡ nhưng vẫn li khai mà đứng dậy.

"Đợi một lúc ca ca về lại kể tiếp cho mấy đứa nghe." Thẩm Xuyên vẫy vẫy tay còn không quên để lại một nụ cười chói lọi. Mấy đứa nhỏ rất hiểu chuyện không dám nhiều lời ngồi im một chỗ gật gật đầu, lúc này Thẩm Xuyên mới đứng dậy đi đến cạnh Huyền Mặc nói: "Đi thôi."

Huyền Mặc cũng đưa mắt nhìn về một nhà năm người kia, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lâm bá. Bốn mắt giao nhau, Lâm bá nhìn hắn mỉm cười cho có lệ. Huyền Mặc chẳng đáp lại mà xoay người đi luôn.

Thực ra với sức của hắn muốn đồ ăn thì có đồ ăn cần gì vất vả như vậy, nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn cứ thích dẫn Thẩm Xuyên vào sâu trong rừng để bắt thú hoang.

Dĩ nhiên Thẩm Xuyên không biết điều này, vẫn luôn ngoan ngoãn đứng cạnh nhìn hắn. Mỗi khi Huyền Mặc động tay lại bắt được một con gà rừng chẳng tốn chút công sức, Thẩm Xuyên lại trố mắt lên khen ngợi.

Huyền Mặc dẫn Thẩm Xuyên đi một lúc khá lâu khi trở về đã là chập tối, giờ thì Thẩm Xuyên cũng đã biết vì sao Huyền Mặc lại dẫn mình theo, thì ra là theo làm chân xách đồ.

Với việc này Thẩm Xuyên cũng không lấy làm khó chịu, nhìn hai con gà cùng một con thỏ trên tay ngược lại rất vui vẻ cước bộ trở về nhanh hơn, chắc là mấy đứa nhỏ kia đã đói lắm rồi.