Trên đời này có bốn thứ được coi là quan trọng nhất: Tiền tài, địa vị, tình yêu và nhan sắc.
Thẩm Xuyên rất may mắn, cả bốn thứ cậu đều không có!
Ừ thì nghèo thì thôi đi đã vậy còn thất nghiệp, thất nghiệp thì thôi đi lại còn không có nhan sắc. Và không có nhan sắc thì ai lại đi yêu một tên vừa nghèo vừa thất nghiệp?
Thẩm Xuyên tuyệt vọng, đau khổ. Cậu mắng trời rủa đất tại sao lại đối xử với cậu như vậy? Cuộc đời đã không may mắn, không lẽ ông trời định cho cậu cả đời chìm trong đen đủi luôn sao? Hàng ngày vẫn có người trúng xổ số sao lại không thể cho cậu trúng một lần, chỉ một lần duy nhất thôi cậu có thể đổi đời.
Suy nghĩ lóe lên Thẩm Xuyên liền dồn hết tiền ăn tuần này mua một chục vé xổ số, và điều bất ngờ đã đến.
Cậu đã trúng! Hơn nữa còn là giải độc đắc!
Thẩm Xuyên hai mắt hoa lên, trời ơi cái gì đây? Là hai trăm tỷ! Hai trăm tỷ đó!
Cậu có thể thoát khỏi cái khu ổ chuột này sống một cuộc sống cao sang rồi. Hóa ra ông trời thật sự là có mắt, trong một nước có hơn chín mươi triệu dân thế mà lại để cậu trúng! Thật không ngờ cậu có thể may mắn như thế.
Đó là suy nghĩ của cậu khi ấy, cứ nghĩ cậu đã dồn hết may mắn cả đời vào lúc đó rồi.
Thẩm Xuyên quả là không ngờ... nếu như nói trúng sổ số là cơ hội một trên chín mươi triệu thì bây giờ...
Cậu nhìn chiếc khăn voan màu đỏ đang che trước mặt mà thở dài, thở não nề như muốn trút hết ruột gan trong người ra ngoài. Nếu nói trên trời có hàng tỉ vì sao thì trái đất cũng thế, có đến hơn bảy tỉ người. Trong số đó cậu chỉ là một sinh linh nhỏ bé giữa hàng tỉ người đấy. Vậy thì sao trong số bảy tỉ người đấy, tại sao cậu lại có phúc phận mà xuyên không???!
Ngủ một giấc no nê đợi trời sáng đi nhận tiền thưởng, ai ngờ cứ vậy là xuyên rồi???
Ừ nếu xuyên thì xuyên đi, như trong tiểu thuyết người ta xuyên thành vua, hoàng hậu không cũng là một người pháp lực cao cường chức danh vọng trọng. Còn Thẩm Xuyên thì sao? Cậu ôm đầu cười chế giễu chính bản thân mình.
Kiếp trước có nghèo nhưng ít ra còn sống tự do, không ngờ vừa mới xuyên lại trở thành nô bộc. Làm nô bộc thì cũng thôi đi, còn bị ép giả làm tân nương gả cho quỷ vương???
Cậu là nam nhân mà ơ???
Ừ thì gả cũng thôi đi, nếu quỷ vương là người tốt may ra còn cam chịu sống qua ngày, nhưng...
Thẩm Xuyên cắn răng nhìn màn đêm bên ngoài, cậu giờ rất muốn chửi thề.
Nghe nói quỷ vương này là một tên xấu xí xấu hơn cả quỷ, chỉ là một tên cóc ghẻ biến thành. Hắn xấu như vậy còn có sở thích biếи ŧɦái đó là hàng năm phải lấy một vợ, mà không phải lấy về để thỏa mãn mà là lấy về để ăn thịt.
Đυ. má!!!
Cái tên quỷ vương chết tiệt kia đã xấu đã biếи ŧɦái còn là một tên tâm thần.
Đáng nhẽ nên ném hắn vào trong chảo dầu xem hắn còn siêu sinh được không, đúng ác như quỷ.
Quên mất!
Hắn cũng là quỷ rồi phải là ác hơn gấp trăm lần quỷ!
Bản thân thân chủ này là nô bộc, nhưng Thẩm Xuyên nghe loáng thoáng được vốn thân phận cũng không phải là nô bộc hẳn. Cậu là con riêng của Tịnh lão gia, vì ông ta trong một đêm say rượu mà cưỡng bức một nha hoàn sau đó nha hoàn đó mang thai.
Tịnh gia trang cũng là nơi giàu có ở thôn Vân Đàn, sao có thể chấp nhận một thiếu gia sinh ra từ bụng của nha hoàn, vì thế thân chủ này sống trong Tịnh gia còn không bằng một nô bộc.
Năm nay chỉ định Tịnh phủ phải cống nạp một nhi nữ cho quỷ vương, cha của thân chủ... à không phải nói là cha cậu, Tịnh lão gia nào nỡ để con gái bảo bối của mình đi, đành ép cậu một đứa con ngoài dã thú này vào chỗ chết. Thẩm Xuyên thầm tính toán trong lòng, bên ngoài có bốn người khiêng kiệu và ba tên đạo sĩ một tên đi trước rải vàng mã, một tên đi sau cầm dây, còn tên còn lại già hơn nhìn giống như la sư phụ của hai người kia.
Lão ta vừa đi vừa lắc chuông, trong mồm còn không ngừng nói những câu quỷ dị:
"Quỷ vương tái thế
Tân nương đến cửa
Một khắc đêm xuân
Chớ có cản đường."
Thẩm Xuyên thầm phỉ nhổ trong lòng, đêm xuân cái con khỉ! Ta đây chưa muốn chết! Cậu hé cửa kiệu nhìn ra bên ngoài, bốn người khiêng kiệu đều mặc y phục màu đỏ, trên mắt cũng được buộc lại bằng một sơi dây màu đỏ thẫm, nghe nói phàm nhân nếu bước vào lãnh địa quỷ, nhìn thấy thứ không nên nhìn sẽ lập tức chết nên phải bịt mắt lại.
Tiểu đạo sĩ mặc đồ đen đi trước cầm hai sợi dây. Hai sợi dây đỏ này được nối với bốn người khiêng kiệu để làm vật dẫn đường, nhìn khung cảnh này đúng la thập phần quỷ dị.
Một đấu bảy liệu có cơ hội thắng không? Thẩm Xuyên siết chặt tay, gật đầu tự nói với bản thân mình: "Chạy cũng chết không chạy cũng chết, thà là bị đánh chết còn hơn là bị quỷ vương mổ xẻ ra ăn."
Vừa nghĩ cậu vừa đợi thời cơ thực hiện luôn, hôm nay trăng rất sáng nên có thể nhìn rõ ra bên ngoài kiệu đang đi trên một con đường nhỏ, xung quanh toàn là cây cối và bụi rậm, Thẩm Xuyên liều mình lấy đà đột ngột từ cửa sổ kiệu nhảy xuống rồi chạy bay vào trong rừng.
Nhảy ra khỏi kiệu Thẩm Xuyên hả hê cười: "Tên nào thiết kế kiệu cũng thật ngu, làm cửa sổ to như thế không khác nào mời ta trốn cho dễ."
Tân nương gả cho quỷ từ trên kiệu nhảy xuống là chuyện chưa từng xảy ra, ba tên đạo sĩ ngơ ngác một lúc mới vội hô hoán lên: "Tân nương bỏ trốn rồi mau đuổi theo!"
Thẩm Xuyên nhìn đám người đuổi theo đằng sau không khỏi lo sợ trong lòng, giữa khu rừng tối tăm cậu không biết nên chạy về đâu nên chọn bừa một hướng mà lao vào, từng nhánh cây ngọn cỏ cào vào tay chân rồi mặt đến đau rát. Mũ phượng trên đầu thật nặng và vướng, Thẩm Xuyên lúc đầu muốn giữ lại vì biết đâu sau khi chạy trốn xong, mang thứ này đi bán cũng sống được một thời gian.
Nhưng tình hình hiện tại, chỉ sợ chưa chạy khỏi đã bị bắt lại. Thôi cứ sống trước rồi tính sau, nghĩ vậy cậu liền giật mũ phượng trên đầu ném thẳng xuống đất. Đúng là thời xưa thật phiền phức con trai cũng để tóc dài như này, vừa mới bỏ được mũ ra tóc cũng theo đó mà xõa xuống ngang vai. Theo động tác chạy của cậu mà tung bay trong gió, cùng bộ váy tân nương chạy trong đêm trông thật ma mị.