Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại một lần nữa liên lạc với Bạch Tự Khiêm, anh đã gửi ảnh của Lâm Lạc Nhi và Lâm Lạc Na cho hắn đi điều tra.
" Thiên Kỳ, cậu điều tra người này làm gì? Có liên quan gì sao?" Hắn thắc mắc hỏi.
" Cậu không cần hỏi nhiều, cứ việc điều tra giúp tôi đi! Có tin tức gì gửi ngay cho tôi, càng nhanh càng tốt!" Anh lạnh nhạt nói.
" Được, được, được! Cậu là tổ tông nhà tôi mà, tôi làm sao dám cãi lệnh cậu!" Bạch Tự Khiêm gương mặt méo xệch đáp.
Xử lý xong xuôi, anh lại quay về phòng ngủ của Từ Thiên Phương. Cô lúc này đã chìm vào giấc ngủ, nhưng hàng lông mày vẫn nhíu chặt lại, có lẽ cô cảm thấy khó chịu.
" Anh thật sự muốn bảo vệ em!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ đi đến giường ngủ, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, rồi khẽ hôn lên cánh mũi của cô.
Về cái người muốn hãm hại cô, luôn cho cô uống loại thuốc độc hại kia, anh sẽ nhanh chóng tìm ra. Đóng cửa phòng lại, anh đi thẳng đến chỗ của Lan Viên, bà ấy giờ này vẫn còn chưa ngủ, mà đang thập thò bên ngoài ban công cố liên lạc với ai đó.
" Phu nhân tại sao đến giờ vẫn không liên lạc được vậy?" Bà ta lo lắng nói, bởi vì bà ta đã phát hiện ra Từ Thiên Phương dạo này không hề uống thuốc mà mình đã mang đến.
" Bà đang làm cái gì vậy?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ lưng tựa vào trụ cột lớn đằng sau, anh lạnh giọng lên tiếng hỏi.
" Hoàng...Hoàng Phủ thiếu gia? Cậu vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao?" Bà ta vừa nhìn thấy anh, vội vàng lắp bắp nói, hành động rõ ràng là đang làm chuyện mờ ám, nên mới giật mình như vậy.
" Bà là Lan Viên? Không phiền nếu chúng ta nói chuyện một chút chứ?" Anh bước thật chậm đến chỗ bà ấy hỏi.
Bà ta tim đập nhanh vô cùng, bà ấy cũng không biết là anh muốn nói cái gì, có phải hay không kế hoạch đã bị lộ. Nếu thật sự là như vậy, thì e rằng bà ta khó sống rồi.
" Tôi...tôi phải đi nghỉ ngơi đây, có...có gì thì ngày mai nói sau vậy! Chúc cậu ngủ ngon!" Bà ấy vì sợ làm lộ cái gì đó, nên muốn trốn tránh.
" Bà có biết tội mưu hại người khác sẽ bị kết tội như thế nào không? Loại thuốc mà thường ngày bà mang đến cho Phương Phương uống, có thể gây chết người!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ làm sao để bà ta trốn được, anh lập tức đe dọa bà ấy.
" Không phải, phu nhân nói thuốc đó chỉ để khiến tiểu thư không nhớ lại ký ức cũ mà thôi, nó không hề làm tổn thương đến tính mạng!" Lan Viên liền vội vàng thanh minh, bà ta đúng là cũng không có ý định gϊếŧ người.
" Chịu khai rồi sao? Nói, mục đích của Lâm Lạc Na là gì? Tại sao bà ấy muốn con gái mình phải quên đi chuyện quá khứ?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhếch môi hài lòng hỏi.
Lan Viên lúc này mới biết mình bị dụ, bà ta vội vàng đưa tay che miệng lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Lại nói ánh mắt của anh lúc này cứ như tula đang nhìn chằm bà ấy vậy, cứ như có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác.
" Hoàng Phủ thiếu gia, xin hãy tha cho tôi! Tôi thật sự không biết mục đích của phu nhân là gì cả, tôi có thể thề độc. Tôi nhất thời bị đồng tiền làm cho mờ mắt, cho nên mới làm chuyện như vậy!"
" Nhưng tôi thề có trời đất chứng giám, tôi không muốn hại chết tiểu thư! Xin cậu hãy tha cho tôi, đừng mang tôi đến đồn cảnh sát!" Lan Viên vội vàng quỳ rạp xuống đất, bà ấy khóc lóc cầu xin.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ đôi mắt nhíu lại, bây giờ thật sự không nên đánh rắn động cỏ, bởi vì anh vẫn chưa biết kế hoạch của Lâm Lạc Na là gì. Cần thiết phải chờ thêm thông tin của Bạch Tự Khiêm, tạm thời vẫn không nên làm lớn chuyện.
" Lan Viên, tội chứng của bà đã ghi âm đầy đủ ở đây, tốt nhất bà nên giữ kín miệng lại! Chuyện ngày hôm nay cũng đừng nên nói cho Lâm Lạc Na biết, nếu không hậu quả bà tự gánh lấy!" Anh cầm điện thoại đưa trước mặt bà ấy, rồi nhanh chóng lướt qua bà ấy trở về phòng ngủ.
Lan Viên mồ hôi lúc này ướt đẫm, bà ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhất là ánh mắt quỷ dị của anh lúc nãy. Người này bà ấy không thể động vào, nếu không chết như thế nào có khi cũng không biết được.
Ba ngày sau.
Từ Thiên Phương vừa tan làm xong, cô đã nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên Kỳ chờ mình ở bãi đổ xe.
" Anh sao lại đến đây rồi? Alice đâu?" Cô tò mò hỏi.
" Đưa em đi điều trị, em quên là hôm nay có hẹn với bác sĩ sao?" Anh xoa xoa đầu cô đáp.
" Ừm, suýt là quên mất rồi!" Cô gượng cười nói.
" Không sao, dù em có nhớ ra chuyện gì kinh khủng hơn nữa, thì đã có anh ở bên cạnh em!" Anh ôm chặt cô vào lòng an ủi.
Ở bệnh viện, vị bác sĩ trung niên hôm trước đã ở phòng khám chờ sẵn, ông ấy đã sẵn sàng cho quá trình điều trị.
" Cô Từ, chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ, cô chuẩn bị một chút đi!" Ông ấy nhìn cô nói.
Từ Thiên Phương lúc này thật sự có chút sợ hãi, cô muốn biết ký ức của mình là gì, nhưng lại sợ nó quá đau thương. Cô mím chặt môi, hít một hơi thật sâu.
" Không cần căng thẳng, anh sẽ luôn ở đây!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ ngồi trước mặt cô trấn an.
" Ừm, em sẽ cố gắng!" Cô gật đầu đáp, dù vậy thì trong lòng vẫn không yên tâm cho lắm.