Edit: Mạn Mạn & Beta: Phong Vũ
Nhớ tới việc Lệ Diễn có thể dự đoán được một vài hướng phát triển trong tương lai, cô cũng chẳng muốn giấu giếm thêm nữa.
“Khu Nam Khẩu và Ninh Giang, cả Giang Bắc nữa, đều có những ngôi nhà một tầng diện tích lớn, đặc biệt là khu Ninh Giang, chỗ đó lại gần trung tâm thành phố, sau này nếu nó phát triển chắc chắn người dọn tới sẽ rất đông. Tôi nghĩ, số tiền bây giờ tôi cầm trong tay, ngoài mua căn hộ ra, còn có thể mua không ít nhà một tầng và đất, để đấy chờ đến lúc chính phủ giải tỏa ——”
Đây là một cách thức tương đối thận trọng, lại tương đối ổn thỏa để quản lý tài chính.
Ánh mắt Nhϊếp Trạch sáng ngời: “Ý tưởng này không tệ. Được rồi, người đẹp, em giỏi thật đó. Rất tinh mắt, rất tinh mắt.”
Lệ Diễn cũng nhìn Mục Ảnh Sanh, cô bé này thật sự rất lợi hại. Những nơi cô vừa nêu, có đến mấy nơi anh cũng phải thông qua tin tức nội bộ mới biết nơi đó sẽ phát triển không tệ. Vậy mà cô bé này chẳng những biết mà còn biết tường tận đến từng khu vực. Nghĩ tới những bí mật mà cô bé này trước đây vẫn luôn cố gắng che giấu, anh dường như không bất ngờ lắm.
“Ngoài việc này ra, em còn có ý tưởng nào khác nữa không?”
“Tạm thời chưa có.” Mục Ảnh Sanh lắc đầu: “Tôi cảm thấy, việc này tương đối an toàn.”
“Đương nhiên, dù sao cũng chẳng có gì an toàn hơn đất đai, bất động sản.” Sợ cô không yên tâm, Nhϊếp Trạch lại nói thêm một câu: “Người đẹp à, chuyện nhà cửa trước tiên không phải vội. Gần đây một người anh họ của anh đang có ý định đến đây khai thác, xây dựng nhà ở thương mại, đến lúc đó sẽ giữ lại một căn cho em. Để giá người nhà cho em luôn, còn chuyện mua đất, anh nhất định sẽ giúp em làm thật tốt.”
“Cảm ơn.” Mục Ảnh Sanh chân thành cảm ơn. Nhϊếp Trạch bỗng xua xua tay: “Không cần cảm ơn anh đâu, khi nào anh làm xong việc giúp em, em mời anh một bữa là được.”
“Điều đó là chắc chắn rồi.” Mục Ảnh Sanh biết vội vàng nhờ Nhϊếp Trạch giúp như vậy là hơi quá. Nhưng ngoại trừ anh ta ra, cô quả thật vẫn chưa tìm được ai có thể giúp mình lúc này.
“Đương nhiên, nếu như người đẹp chịu cho anh một cơ hội, trở thành người một nhà với anh, khi đó của anh tức là của em, mà của em cũng là của anh. Chúng ta là một gia đình.”
Lại nữa. Mục Ảnh Sanh không kìm được, hai mắt mở to, tên Nhϊếp Trạch này, vĩnh viễn không thể đứng đắn quá ba phút.
Lệ Diễn nhìn điệu bộ của Nhϊếp Trạch khi ở trước mặt Mục Ảnh Sanh, không hiểu sao lại cảm thấy gai mắt.
“Được rồi, việc đã nói xong, chúng ta đi thôi.”
“Đừng đi vội vậy chứ.” Nhϊếp Trạch nhìn hai người. Lời vẫn còn chưa nói xong: “Người đẹp à, hai người hẳn là vẫn chưa ăn gì đúng không. Hay là cùng anh dùng một bữa cơm nhé.”
Mục Ảnh Sanh hơi ngại, cô không thích Nhϊếp Trạch ba lăng nhăng, cũng không muốn ở chung với anh, nhưng lúc này cô đang cần sự giúp đỡ của người ta—
“Lần sau đi được không? Hôm nay quả thật có việc.”
“Lần sau là khi nào, hẹn trước đi.”
Nhϊếp Trạch càng muốn làm tới, Lệ Diễn lạnh lùng đứng chắn trước mặt anh ta: “Có muốn anh gọi dì tới đây không? Để bà ấy ăn với cậu?”
Nghe Lệ Diễn nhắc tới mẹ mình, Nhϊếp Trạch liền giận dỗi.
“Anh họ, anh là anh của em mà? Còn em chính là em trai ruột của anh đó.” Hiếm khi anh ta mới tìm được một cô gái ưng ý, anh không nên chặn đường của anh ta như vậy chứ?
Đối diện với ánh mắt của Lệ Diễn, giây thứ hai Nhϊếp Trạch liền tỏ vẻ bực bội. Anh tưởng anh có vũ lực là ghê gớm lắm sao? Tưởng nắm đấm của anh cứng là dọa được mấy người bình thường như tôi ư?
“Bà ấy cũng là dì ruột của anh, anh tin nếu bà biết cậu ở nơi xa xôi vẫn nhớ đến bà như thế, chắc chắn sẽ rất vui.”
“Anh họ, dù gì cũng cùng máu mủ, cần gì phải làm đến thế.”
Nói xong, anh ta chuyển qua nhìn Mục Ảnh Sanh: “Người đẹp à. Giờ em cũng thấy rồi đó, sĩ quan huấn luyện của em biếи ŧɦái như thế đó. Thật anh thấy thương cho đám học viên với đám lính trong quân khu quá đi.”
“Người đẹp, anh nói này. Một nơi như quân đội làm sao mà sống nổi chứ? Đặc biệt là với một người đẹp mỏng manh yếu đuối như em. Em đó, chi bằng theo anh, không những sống thanh nhàn, còn đảm bảo mỗi ngày đều được ăn sung mặc sướиɠ. Ý em sao?”
Hết chương 82: