Edit: Tam Sinh & Beta: Phong Vũ
Hôm nay chỉ cần cô nói muốn tống Lý Lương Tân vào tù, Mục Quý Hòa chắc chắn sẽ tống Lý Lương Tân vào tù không chút do dự, cưỡиɠ ɧϊếp chưa thành cũng là cưỡиɠ ɧϊếp đều bị phạt giống như nhau.
Nhiều thì ba đến năm năm, ít thì cũng phải tầm một đến hai năm.
Khi Mục Quý Hòa nhìn cô, Lý Lương Tân và Lý Đan Như cũng khẩn trương nhìn lại, tất cả mọi người đều hiểu rõ vấn đề. Ánh mắt Mục Quế Hương nhìn cô đầy vẻ căm ghét. Nếu không phải do cố kỵ Mục Quý Hòa, cô tin chắc rằng Mục Quế Hương sẽ nhào đến đánh mình một trận.
“Ba.” Mục Ảnh Sanh không để ý đến ánh mắt thâm trầm của người nhà họ Lý, cô lắc lon Cocacola trên tay.
“Đưa anh họ đến đồn cảnh sát đi ạ. Con nghĩ nếu như bác gái và dượng đã không thể nuôi dạy anh ta thành người tốt, thì cứ để cho xã hội dạy đi.”
Lời này vừa nói ra, Mục Quế Hương gần như lập tức xông lên lại bị Mục Quý Hòa kéo lại.
“Mục Ảnh Sanh, sao mày có thể độc ác như thế? Đây chính là anh họ mày đó.” Mục Quế Hương hoảng hốt một hồi. Gần tết, bà ta tuyệt đối không muốn để còn mình phải ngồi tù.
“Anh cả, anh cả. Em cầu xin anh có được hay không? Anh đã đánh nó thành ra như vậy, còn muốn tống nó vào tù sao? Anh muốn ép chết em đúng không?”
Nói đến chữ chết, Mục Quế Hương như tìm được lối thoát, bà ta nhìn Mục Quý Hóa, muốn liều mạng một lần.
“Anh cả, anh niệm tình anh em của chúng ta, đừng tống Lương Tân vào tù, nếu không em chết cho anh xem. Em muốn xem, nếu em chết rồi, anh sẽ ăn nói với mẹ như thế nào.”
Lúc nói chuyện, bà ta giãy dụa muốn thoát ra.
Mục Quý Hòa sao có thể để cho bà ta gặp chuyện gì? Kéo mạnh người bà ta lại: “Đủ rồi.”
Ông hét lớn một tiếng, khuôn mặt tràn đầy rối rắm, cuối cùng chuyển hướng sang Mục Ảnh Sanh, ánh mắt mang theo một tia cầu khẩn: “A Sanh ——”
Mục Ảnh Sanh biết rõ chuyện cuối cùng cũng tiến triển đến bước đường này. Dù sao kiếp trước cô thực sự đã bị Lý Lương Tân cưỡиɠ ɧϊếp, mà Lý Lương Tân cũng không phải trả giá gì cho việc làm của mình.
Đời này kết quả cũng tương tự nhưng vậy, có điều may mà mục đích của Mục Ảnh Sanh hôm nay từ đầu tới cuối không phải là khiến cho anh em hai người này ngồi tù.
“Ba. Được rồi.”
Vẻ mặt cô giống như là vì Mục Quý Hòa mà nhượng bộ, đây cũng là một nước cờ.
Cô vì Mục Quý Hòa mà nhượng bộ chẳng khác nào đang ủy khuất cô. Sau này khi Mục Quý Hòa nhìn thấy người của Lý gia sẽ nhớ đến ủy khuất này của cô.
Như vậy bất kể là Lý Thiên Bảo muốn tìm Mục Quý Hòa mượn tiền hay Lý Đan Như muốn vào làm công ty của Mục Quý Hòa cũng đừng mong là đạt được.
“A Sanh…” Quả nhiên, khi cô vừa nói, trên mặt Mục Quý Hòa đã ngay lập tức hiện lên vẻ áy náy.
Con gái của mình bị sỉ nhục nhưng ông là cha mà lại không thể vì con gái của mình mà ra mặt.
“Ba.” Mục Ảnh Sanh lạnh nhạt liếc nhìn người nhà họ Lý, vẻ mặt ảm đạm: “Chuyện này, coi như quên đi. Gần tết rồi, vỡ lở ra, cũng không tốt. Nhưng mà ——”
Cô vừa nói vừa quay đầu lại nhìn về phía người nhà họ Lý: “Bác gái, bữa cơm này, tôi không thể ăn được. Dù sao, tôi cũng không biết ngoại trừ việc bỏ thuốc vào lon Cocacola này, chị họ có còn… chuẩn bị cái gì khác cho tôi hay không.”
Nhìn khuôn mặt tái mét của Mục Quý Hòa, cô trực tiếp lướt qua bọn họ xuống lầu. Không chút để ý đến vẻ mặt những người khác, lúc đi qua người Lý Đan Như, cô liếc nhìn chị ta một cái.
Lý Đan Như căn bản không dám nhìn cô, chột dạ ngó mặt đi chỗ khác. Đối mặt với sắc mặt âm trầm của Mục Quý Hòa, cô ta ấp úng kêu một tiếng cậu.
“Hừ.” Mục Quý Hòa tay vẫn còn giữ lấy Mục Quế Hương. Đến nước này, ông cũng không thể ở lại được nữa. Hất tay, ông thả Mục Quế Hương ra.
“Quế Hương, mày xem mày dạy dỗ ra con trai, con gái tốt thế nào này. Bữa cơm hôm nay, xem ra thật sự không cần ăn nữa rồi.”
Ông đi hai bước về phía trước, rồi lại dừng lại, không quay đầu lại, giọng nói có chút xót xa: “Quế Hương, Lương Tân nhà mày liên tiếp hãm hại A Sanh nhà tao. Dù mày là em gái tao, tao cũng không thể tha thứ cho nó. Sau này, hai nhà chúng ta cũng đừng lui tới nữa.
“Anh cả?”
“Anh cả ——”
Lý Thiên Bảo và Mục Quế Hương đồng thanh gọi ông, điều kiện nhà Mục Quý Hòa tốt hơn nhiều so với nhà bọn họ, bình thường cũng được ông chiếu cố không ít, Mục Quế Hương hưởng thụ sự chiếu cố của nhà anh cả bà ta như một lẽ đương nhiên.
Những lời này là muốn cùng với bà ta đoạn tuyệt quan hệ sao?
Hết chương 78: