Không Hẹn Ước

Chương 63: Shmily

Nhân viên trực camera đang căng mắt lên xem một màn này, bên cạnh là bạn quản lý khách sạn, nhìn sếp của mình bị người phụ nữ khác khinh thường xem ai có thể chịu được, đương nhiên là nhân viên trực cam tức giận mắng vài tiếng, còn bảo diễn viên gì mà kiêu căng, tự phụ, đáng ghét, hách lối.

Bạn quản lý khách sạn im lặng nhìn một màn này từ đầu đến cuối, trong tim cũng hơi vui vẻ.

Thấy Quỳnh lủi thủi về phòng mình, Thúy định đi nghỉ nhưng tự dưng nhân viên trực cam lại bất ngờ, thấy vậy nên cô cũng ngạc nhiên đi lại xem.

"Trời ơi..."

"Gì vậy?" Cô cũng nhìn về hướng phòng Quỳnh, đâu có gì xảy ra?

Nhân viên trực cam chỉ vào hành lang thang máy tầng năm, nói: "Chị Kha ra nhặt miếng băng keo cá nhân đó rồi. Trời ơi, em không tin được. Để em gọi cho chị Quỳnh chắc chị Quỳnh vui lắm."

Thúy vịn tay hắn lại, trừng mắt: "Ai cho gọi? Không được gọi!"

"Tại sao vậy?"

Trong khách sạn này không ai không biết chị Quỳnh yêu nhất là Kha, người càng gần chị ấy càng thấy rõ chị ấy yêu chị Kha đến mức nào, trong phòng làm việc của chị ấy ngoại trừ hình gia đình ba người ra còn có một bức ảnh của Kha lớn treo trên tường. Tất cả mọi thứ đều hướng về chị Kha một cách không giấu giếm, hệt như một tín đồ say mê thần tượng của mình, hệt như một con thiêu thân yêu ngọn lửa đến nồng nàn.

Nếu Quỳnh biết được người phụ nữ kia không hẳn cứng lòng, chắc chị ấy vui lắm... Hắn chỉ nghĩ đơn giản như thế.

"Cấm! Mày mà nói thì chị thay người khác đó, liệu hồn!" Thúy để lại một câu rồi bỏ đi.

Mà hắn cũng quá ngốc để nhớ lại thật ra ai mới có quyền lớn nhất ở khách sạn này, vậy nên hắn không nói.

Ở bên này Quỳnh chẳng còn biết làm gì hơn ngoại trừ ngắm ánh trăng bên ngoài ban công, nhớ lại người phụ nữ mà cô yêu cũng rất thích trăng, hay cùng cô nhìn ngắm ánh trăng tĩnh lặng. Chị nói rằng trăng lúc nào cũng đẹp, kể cả khi nó tròn, khuyết, hay bị rạng mây làm mờ nhạt.

Cô cười bảo chị chính là ánh trăng, là ánh trăng si mê ánh trăng.

Cho dù chị như thế nào thì chị vẫn rất đẹp và tỏa sáng, giữa muôn ngàn vì sao làm nền, đôi khi chị rực rỡ, đôi khi lại tĩnh lặng, đôi khi lại e ấp. Cô yêu chị, cũng vì yêu chị mà yêu ánh trăng.

Điếu thuốc trên tay cô tàn rất nhanh vì gió biển thổi, lúc này biển rất ôn hòa cho nên gió cũng không mạnh lắm, chúng khiến tâm hồn của cô thư giãn rất nhiều.

Cô mướn hòn đảo này cũng vì chị.

Vì chị từng nói rất thích không khí trên hòn đảo xưa kia, thích biển, thích những rặng dừa.

Cô xây lên một khách sạn nhỏ cốt cũng để có ngày chủ nhân của nó sẽ quay về, làm một bà chủ nhỏ tại nơi này, tránh xa ánh mắt của truyền thông và dư luận, cùng nhau ẩn cư, cùng nhau sống đến ngày đầu tóc bạc phơ.

Nhưng cô có tất cả rồi, cô còn có thể có chị không?

Shmily...

See how much i love you...

Hãy xem em yêu chị đến nhường nào...

Yêu như những ngọn gió biển tươi mát, như những con sóng cuộn từng cơn vào bờ, yêu như bãi cát vàng như trải dài đến vô tận. Tình yêu của cô chưa bao giờ được dập tắt, nhưng thứ cô lo sợ chính là chị cũng chẳng còn chút tình cảm nào với cô.

Ba năm là quá dài để một người có thể cố gắng níu giữ một tình yêu, có lẽ chị đã mệt rồi.

Cô muốn mình xuất hiện trong cuộc sống của chị, muốn làm bạn với chị, quãng đời từ nay về sau cô sẽ bảo bọc chị. Nếu như chị không yêu cô nữa thì cô vẫn yêu chị đến cuối cuộc đời, nhưng tình yêu một phía đó của cô sẽ chu toàn mọi thứ cho chị, không được nắm tay nhau đi phiêu bạt, cô nguyện ở đằng sau chị, chăm lo săn sóc cho chị.

Tối đó cô thức rất khuya, nhưng mà cô có một làn da rất khỏe, cho dù có thức khuya hay hút thuốc cũng chẳng để lại một chút dấu vết nào. Buổi sáng hôm nay Kha chụp ảnh trên bãi biển, một bộ ảnh tươi mới. Hôm nay có vẻ như chị ấy thả cho nhân viên của mình ngủ một giấc rồi, lúc này chỉ có người của bên cô và Kyko và chị.

Nhìn mặt thì thấy chị make up rồi. Có lẽ là chị tự make up.

Kyoko lo chỉnh máy ảnh, chỉ bảo rằng: "Cúc, em chỉnh tóc lại cho chị Kha đi."

Đương nhiên là không có Cúc ở đây, Quỳnh chần chừ, cuối cùng quyết định giả làm Cúc đi lại gần Kha, cũng may chị ấy không quay lưng lại nên không biết là cô.

Khoảnh khắc chạm tay vào mái tóc bồng bềnh của chị ấy, trong phút chốc mắt cô cay xè đi, nhòe đi cả hình ảnh của chị trước mặt mình.

Gần bốn mươi.

Mái tóc đã bạc lấm tấm.

"Sao vậy?" Chị ngước mặt nhìn cô, lúc đầu chị hơi ngạc nhiên vì cô đang chạm vào tóc chị, nhưng khi thấy nước mắt đang chực trào của cô, cô thấy chị có hơi bối rối.

Chị với tay lấy một bịch khăn giấy, lấy ra một tờ rồi đưa cô: "Không biết chỉnh tóc thì thôi, không cần phải tự trách, em không phải thợ làm tóc."

Vẫn dịu dàng như vậy, hệt như vẫn còn là hai người ba năm trước đây.

"Cám ơn chị..."

Quỳnh cầm lấy tờ khăn giấy trong tay, một mạch chạy khỏi nơi này.

Ba năm trước khi hai người còn quen nhau, không ít lần cô vạch tóc chị ra bắt tóc sâu, chị còn bảo đố em bắt được cọng nào, chị cho tiền. Đúng là không tìm ra, cho dù cô đem đầu của chị xem hết một lượt cũng không tìm được cọng nào, cùng lắm là tìm được vài cọng tóc sâu quăn tít. Chị bảo cơ địa chị khá tốt, chưa có tóc bạc, mà mẹ chị ngoài năm mươi mới bắt đầu có tóc bạc, chị nghĩ phải đến gần gần đó chị mới có.

Trong vòng ba năm mà mái tóc dài mượt của chị đã lấm tấm những sợi bạc, trong giây phút nhìn thấy ấy, chẳng hiểu sao Quỳnh lại muốn khóc òa lên một trận.

Trong ba năm vừa qua chị ấy đã chịu đựng rất nhiều, chị San mất, cô cũng bỏ chị ở lại, chị còn chứng kiến cô làm lễ đính hôn với người khác. Cô biết chị là một cô con gái được ba mẹ nâng như trứng, hứng như hoa, sự nghiệp của chị cũng không gian nan, từ nhỏ mọi chuyện của chị rất thuận lợi. Trong ba năm này dường như là ba năm khổ nhất đời chị, ba năm nay cô lại không hề ở bên mà còn là nhân tố làm tổn thương chị.

Cô đã hứa với ba mẹ chị sẽ chăm sóc chị, nhưng chính cô là người phản bội chị, phản bội họ.

Kyoko chỉnh xong máy ảnh xong mới tự mình chỉnh tóc lại cho Kha, ai chỉnh cô cũng không thấy ưng. Hai người chụp bên ngoài bãi biển thơ mộng, còn chụp ở quầy bar ngoài trời, đặc trưng của Shmily, dưới ánh sáng của mặt trời, sự nâng niu của gió, trông Kha hệt như một nàng tiên được trời gửi xuống, bức ảnh nào Kyoko cũng cảm thấy thích cả.

Mái tóc của Kha bay bay trong gió, cùng với nụ cười ấy, chúng khiến cho Kyoko nhớ nhung mãi không quên được. Trong vòng ba năm nay những hợp đồng về tay Kha cũng khác đi rất nhiều, từ những hãng mỹ phẩm trẻ trung dần chuyển thành mỹ phẩm trang nhã, từ quần áo bình dân chuyển thành high end, thể thao. Nhưng chị ấy chưa bao giờ phàn nàn về sự "lớn lên" của mình, chị ấy bảo rằng chị ấy yêu mọi dáng vẻ của bản thân mình.

Cho đến hôm nay, chị ấy nhìn vào hình ảnh chính mình hiển thị trên màn hình và hỏi.

"Nhìn chị có già lắm không?"

Ba năm rồi, ba năm, lần đầu tiên chị nhớ bản thân mình.