Toàn Cầu Cao Võ

Chương 7: Ha Ha Ha

Vừa rồi mới nói chuyện vài câu với mẹ, Phương Bình nhớ lại, lúc này, bởi vì cậu đang học lớp 12, mẹ vì phải chăm sóc cho cậu và Phương Viên, nên chỉ đi làm nửa ngày.

Hơn nữa, cũng không phải là chuyên môn kỹ thuật lành nghề gì, Dương Thành cũng chẳng phải là khu vực giàu có, mẹ đi làm nửa ngày, tiền lương mỗi tháng chỉ có 800 đồng!

Gom góp cả năm trời mới miễn cưỡng có 10 ngàn.

Bản thân mình vốn định mở miệng nói chuyện đăng ký ghi danh khoa võ, kết quả là vừa nghĩ tới đó, không cách nào nói ra cả.

Vỗ vỗ mặt mấy cái, Phương Bình lẩm bẩm: "Quả nhiên, chẳng có lúc nào không thiếu tiền cả…"

Cho dù có khó mở miệng hỏi xin tiền đến mức nào đi nữa, vì tương lai, hay là cứ hỏi thôi.

Thứ hai đã phải ghi danh rồi, Phương Bình lại không phải thần, chỉ còn một ngày mai nữa thôi, đào đâu ra 10 ngàn cơ chứ.

Đến khi ba Phương Danh Vinh uể oải đi về nhà, khi cả nhà ngồi vào bàn cơm, Phương Bình rốt cuộc cũng mở miệng.

"Ba, tuần sau bắt đầu mở đăng ký ghi danh, con muốn dự thi khoa võ, phí ghi danh… là 10 ngàn đồng."

Phương Bình vừa dứt lời, toàn bộ căn nhà bỗng yên tĩnh lại.

Phương Danh Vinh năm nay đã ngoài 40, tướng mạo không tính là già nua, nhưng có chút tái nhợt.

Phương Danh Vinh hiện đang công tác tại một nhà xưởng gốm sứ ở ngoại thành Dương Thành, không tính là kỹ thuật lành nghề, cũng chỉ là công nhân phổ thông thôi.

Bây giờ, tiền lương lao động phổ thông trong Dương Thành cũng chỉ có tầm 2000 đồng thôi, còn lương tháng của Phương Danh Vinh tầm 3000 đồng trở lên.

Cũng không phải ông ấy được ông chủ đánh giá cao, cũng không phải do Phương Danh Vinh làm tốt.

Quan trọng là, đi làm ở xưởng gốm sứ lâu ngày sẽ dễ bị bệnh phổi, cho nên tiền lương nếu muốn cao hơn một chút, thì gần như là lấy sức khoẻ đổi thành tiền.

Nhưng Phương Danh Vinh không thể không làm.

Trong nhà còn có hai đứa con, một đứa đang học cấp ba, một đứa đang học cấp hai, ăn, mặc, đi lại, nào có cái nào không cần tiền.

Còn phải dự trữ chút tiền học phí đại học cho Phương Bình, còn phải cân nhắc xem sau khi tốt nghiệp đại học, Phương Bình sẽ còn kết hôn, mua nhà,... Những ngày tháng sinh hoạt hằng ngày của cả gia đình đều tiết kiệm đến mức tối đa.

10 ngàn, trừ đi chi tiêu hằng ngày, hai ông bà gần như phải tích trữ nửa năm mới có đủ.

Xã hội bây giờ coi trọng nhất là võ đạo.

Mặc dù Phương Danh Vinh là người bình thường, nhưng ông cũng hiểu rằng thi vào khoa võ khó như lên trời!

Dương Thành to lớn hằng năm có đến mấy chục ngàn học sinh tham gia kỳ thi đại học, trong đó, số lượng thi đậu khoa võ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Phương Bình học ở trường cấp ba Nhất Trung của Dương Thành, đó xem như là trường cấp ba tốt nhất ở Dương Thành rồi.

Nhưng dù là nhưng vậy, trường trung học phổ thông Nhất Trung năm ngoái cũng chỉ có 5 em thi đậu vào khoa võ, mà học sinh cấp ba của trường có những 1500 em, hơn 20 lớp thường.

Năm 2007, trong hơn 20 lớp thường này có hai em đã thi đậu vào khoa võ.

Những thông tin này, mấy lần đi họp phụ huynh, Phương DanhVinh đều nghe giáo viên nhắc tới, ông cũng chẳng xa lạ gì. Thậm chí, các giáo viên còn chủ động tuyên truyền việc này, bởi vì chuyện lớp thường có hai em học sinh thi đậu khoa võ không phải là chuyện xấu gì, ngược lại còn là chuyện tốt, đáng để các thầy cô kiêu ngạo.

Hiện tại, lấy 10 ngàn đồng để thử sức cho một cơ hội mỏng manh, có đáng không?

Phương Danh Vinh không vội mở miệng, Lý Ngọc Anh muốn nói lại thôi.

Phương Viên cúi đầu không dám lên tiếng, cô bé mới học cấp hai này hiểu rất rõ những thông tin thường thức của đại chúng hơn Phương Bình nhiều.

Phương Danh Vinh cầm lấy chén rượu nhỏ, nhìn con trai của mình, sau một lát, gật gật đầu, nói: "Lát nữa con bảo mẹ đưa thẻ ngân hàng cho con, ngày mai con tự đi rút 10 ngàn đi."

"Ba…" Phương Bình cắn răng, định nói vài lời động viên ba mình.

Nhưng không ngờ Phương Danh Vinh trực tiếp ngắt lời: "Mặc kệ là thi có đậu hay không, con có ý nghĩ này là được rồi.

Lỡ mà không đậu, ít nhất cũng có kinh nghiệm, sau khi Viên Viên lên cấp ba, con có thể chỉ điểm cho con bé.

Nhà mình mặc dù không giàu có, nhưng đây là chuyện lớn một đời của con!"

Tuy rằng không ôm hy vọng lắm, nhưng việc ghi danh khoa võ liên quan đến chuyện liệu có thể thay đổi vận mệnh, cá chép hoá rồng hay không. Đây là chuyện lớn. Nếu Phương Bình không nói ra, thì Phương Danh Vinh cũng sẽ không đề cập tới.

Nhưng con trai đã nhắc đến, cùng lắm là sau này tăng ca thêm chút, 10 ngàn cũng không tới mức khiến Phương gia đói chết.

Thấy ba đã nói như vậy, Phương Bình cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Lúc này, nói bất cứ lời nào cũng vô dụng.

Huống hồ, Phương Bình cũng không chắc cậu có thể thi đậu.

Đúng là cậu đã trọng sinh, nhưng đâu phải là người tu tiên trọng sinh lại. Mặc dù cũng không biết cụ thể thi vào khoa võ sẽ thi hạng mục nào, nhưng chắc chắn không thể không có kiểm ra thể lực.

Phương Bình chỉ biết vài điều cơ bản, trên thực tế, yêu cầu còn nhiều hơn thế này nhiều.

Hiện tại, Phương Bình thật sự không nắm chắc liệu mình có thi đậu khoa võ hay không nữa.

Nhưng cho dù là thi không đậu, sau này muốn kiếm nhiều tiền thì khó, chứ kiếm chút tiền chắc vẫn được, hơn nữa cũng chưa chắc sẽ không có cơ hội trở thành võ giả.

Cho nên, Phương Bình cảm thấy tương lai của mình cho dù không thể leo lêи đỉиɦ cao nhất, thì ít nhất cũng sẽ không như hiện tại, vì 20 đồng mà lừa em gái.

Giải quyết được chướng ngại vật lớn nhất, Phương Bình có chút nhẹ lòng.

Trong nhà, Phương Viên chính là diễn viên hài xuất sắc, thấy mọi người còn chìm đắm trong đề tài vừa rồi, nó cười hì hì nói lảng sang chuyện khác: "Phương Bình, anh muốn thi khoa võ thật à?"

Phương Bình thấy thế cười nói: "Đương nhiên, chờ anh của em thi đậu khoa võ, trở thành võ giả, sau đó em sẽ phát tài đó.

Học kỳ sau khi đến trường, em có thể khoe khoang với bạn học nói rằng "Anh tui là võ giả đó" rồi.

Anh đảm bảo, đến lúc đó, em chính là bá chủ ở trường học, cũng sẽ không ai dám gọi em là "Viên thịt" nữa rồi."

"Phương Bình!"

Phương Viên nổi giận lần hai, bởi vì mặt con bé tròn tròn, lại tên là Viên Viên, nghĩa là tròn tròn, lúc lên cấp hai, đi học được mấy ngày thì bị vài bạn nam nghịch ngợm đặt cho biệt danh là - Viên thịt!

Vì chuyện này, cô bé của chúng ta gần như chuẩn bị quyết đấu với bạn nam kia.

Vậy mà hiện tại, Phương Bình hết chuyện để nói rồi, lại nói đến chuyện này, lúc Phương Viên tức giận, nó cũng chẳng chừa chút mặt mũi nào cho ông anh của nó, tức giận nói: "Đảm bảo ông có thi cũng không đậu, lãng phí tiền của nhiều như vậy, chẳng bằng mua thêm chút đồ ăn ngon!"

"Viên Viên!"

Vợ chồng Phương Danh Vinh gần như đồng thời quả lớn, Phương Viên cũng lập tức tỉnh lại, cúi đầu làu bàu: "Con chỉ nói vậy thôi mà, biết đâu thi đậu thì sao."

Phương Bình cười một tiếng, véo mặt Phương Viên, Phương Viên chỉ có thể tức giận trợn trắng mắt.



Sau khi ăn tối xong, Lý Ngọc Anh liền đi lấy thẻ ngân hàng trong nhà đưa cho Phương Bình.

Ngày mai bà còn phải đi làm, Phương Bình cũng không phải là trẻ con nữa, tự đi rút tiền được.

Trước đây, khi trong nhà cần tiền, có lúc cũng đã cho Phương Bình tự đi rút tiền.

Phương Bình nhận thẻ ngân hàng, hơi xúc động, lẩm bẩm: "Ba mẹ cũng tin con quá, không sợ con rút hết tiền hay sao...""

Đương nhiên trong thẻ không chỉ có 10 ngàn, nếu là trước đây, Phương Bình đương nhiên sẽ không động đến.

Nhưng mà hiện tại…

Phương Bình lắc lắc đầu, quên chuyện đó đi. Có cần tiền thì trực tiếp nói với ba mẹ một tiếng, nếu không nói mà lấy tiền, chẳng khác gì trộm cắp.



Một đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, ngày 6 tháng 4.

Phương Bình dậy rất sớm, nhưng ba mẹ còn dậy trước cậu, họ đã sớm đi làm rồi.

Đánh răng rửa mặt xong, trên bàn vẫn còn bữa sáng mà mẹ Phương đã nấu, có vài dĩa thức ăn, một chén trứng gà chiên vàng rực.

Phương Bình đã quen với việc sáng dậy đi mua đồ ăn sáng, rồi vừa đi tới trường, vừa ăn, nay cậu ngồi xuống ghế, chậm rãi ăn, cảm giác này, quả thực có vài phần hưởng thụ.