Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2: Nhất định phải thi khoa võ!

"Trời, vậy cũng quá nhanh rồi, cảnh giới tông sư cấp tám!"

“Bảng xếp hạng tông sư lại thay đổi rồi sao? Mã tông sư đang muốn giành top 30 đây mà!”

“Thôi đi, top 30 cái gì, tớ thấy, lọt top 20 cũng không có vấn đề gì.”

“Không đến mức đó đâu, Mã tông sư rốt cuộc cũng chỉ mới đột phá mà thôi, làm gì mà leo lên top 20 nhanh vậy được, trừ khi sau khi thắng được Thame, lại còn có kịch hay để xem.”

"..."

Các bạn học lúc này cậu một câu tôi một câu, bàn luận sôi nổi, đôi mắt mỗi người đều toát lên sự hưng phấn, sùng bái, kích động và cả khát vọng.

Kể cả những nữ sinh cũng không ngoại lệ.

Nguyên một lớp, ngoại lệ duy nhất chính là Phương Bình.

Phương Bình lúc này mơ mơ hồ hồ, cả người choáng váng.

Chuyện gì đây?

Mọi người nói gì cậu nghe cũng hiểu, mỗi chữ viết ra nhất định cậu cũng sẽ biết.

Nhưng vì sao xâu chuỗi lại từ đầu đến đuôi thành câu hoàn chỉnh thì cậu hoàn toàn không hiểu?

Mã tông sư là ai?

Tập đoàn QQ đương nhiên cậu biết chứ, năm 2008, tập đoàn QQ đã là một doanh nghiệp đi đầu về công nghệ thông tin.

Google cậu cũng biết, không biết mới là lạ.

Ý vừa rồi của Trương Hạo là tập đoàn QQ và Google cạnh tranh có phải không?

Nhưng tại sao... Tại sao nghe có vẻ không đúng!

Yết hầu Phương Bình lần thứ hai lên xuống, cảm giác môi mình khô khốc, kịch bản này, có gì đó không đúng nha!

Trong phòng học.

Phương Bình lơ ngơ, trong lòng thấp thỏm.

Chờ mãi cũng chờ được đến lúc mọi người bàn luận xong, Phương Bình chọc chọc Trần Phàm bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Mã... Mã tông sư là Mã Hóa Đằng?"

Trần Phàm biến sắc, lập tức trở nên nghiêm túc, nói: "Phương Bình, gọi thẳng tên tông sư như vậy là vô cùng không tôn trọng đấy!”

Phương Bình: "..."

Phương Bình lúc này có chút muốn khóc. Được lắm, ngay cả tên cũng không thể gọi thẳng, uy phong của tiểu Mã ca này quả thực là còn đáng sợ hơn tổng thống nữa.

Nhưng mà Phương Bình cũng đã xác định được một chuyện, lão tổng của tập đoàn QQ quả nhiên vẫn là tiểu Mã ca.

Doanh nghiệp đúng, lão tổng cũng đúng, cái duy nhất có vẻ sai sai hình như chính là võ đạo cường giả trong miệng mọi người rồi.

Cảm giác có gì đó kỳ quái đột ngột nghẹn lại ở cổ họng Phương Bình.

Đè nén cảm xúc muốn phản bác lại, Phương Bình làm như vô ý nói: “Gần đây vội vàng chuẩn bị ôn thi đại học, cậu nói tớ nghe xem gần đây có chuyện gì thú vị không?”

Trần Phàm lơ đãng nói: “Còn không phải là những chuyện vừa nói hay sao, cũng chỉ là chuyện Mã tông sư đột phá cấp tám nằm ngoài dự đoán của mọi người thôi.”

Trần Phàm cũng không thích tám chuyện cho lắm, nhưng Dương Kiến ngồi bàn trên ưa nói hơn.

Lúc này, tiếng chuông vào học còn chưa vang lên, Dương Kiến cũng ghe được câu hỏi của Phương Bình, quay đầu, nhỏ giọng nói: “Thực ra tin tức giật gân cũng không có nhiều, nhưng mấy ngày trước tớ có xem tin tức, biết được một vài tin ngầm, cũng không biết có đúng hay không.

Nghe nói vị Mã đại sư của Alibaba gần đây mới đột phá cấp bảy, gia nhập hàng ngũ tông sư rồi!

Lý tông sư của Baidu hình như đang chuẩn bị bế quan để đột phá lên cấp tám. Thời gian Lý tông sư và Mã tông sư của tập đoàn QQ đột phá cấp bảy cũng không cách nhau mấy ngày. Nhưng mà mấy năm gần đây, võ đạo của Lý tông sư không tiến triển nhanh được như Mã tông sư, có thể lên cấp hay không thì khó nói lắm.

Đúng rồi, còn cả tin Trương tổng đốc của tỉnh Nam Giang chúng ta gần đây rất có thể đã đột phá cấp bảy rồi.

Một khi Trương tổng đốc đột phá cấp bảy thì ngon rồi, Nam Giang chúng ta suy yếu nhiều năm như vậy… so với mấy vị tông sư cấp bảy của thế hệ trước đang trấn giữ những nơi khác, Trương tổng đốc không lớn tuổi lắm, nếu mà đột phá thì vẫn có hy vọng tiến thêm bước nữa, vực dậy võ đạo suy yếu lâu năm của Nam Giang.

Còn nữa nha, năm nay, trước khi thi đại học vào khoa võ, trường chúng ta cũng như năm ngoái, mời cựu học sinh đã đậu Nam Giang Võ Đại (1) về diễn thuyết cho chúng ta đấy…”

Dương Kiến nói suốt không ngừng, kể đủ thứ chuyện, Phương Bình có cảm giác như mình đang nghe thiên thư vậy.

Phần lớn những tin tức mà Dương Kiến nói đều có liên quan đến võ giả.

Nào thì ai đó có khả năng sắp đột phá, ai đó đang bế quan.

Trong số những người Phương Bình được nghe kể, không hạn chế phạm vi chỉ nằm trong giới kinh doanh, mà còn bao gồm cả giới nghệ sĩ, thậm chí là cả giới chính trị.

Từ trong mấy lời kể lơ đãng của Dương Kiến, Phương Bình có thể cảm nhận được, võ giả ở xã hội này có địa vị rất cao và được người người tôn trọng. Những người nào dưới cấp bảy, Dương Kiến đều gọi là đại sư, từ cấp bảy trở lên, cậu ấy gọi là tông sư.

Ngoài ra còn có thể thấy được một điều nữa, phàm là nhân vật nổi danh thì đều là cường giả võ đạo.

Hoặc nói cách khác, nếu không phải là cường giả, vậy cũng không nổi danh.

Lúc này, Phương Bình thuận miệng hỏi một câu "Mấy người này mạnh cỡ nào?"

Kết quả là, Dương Kiến rất không khách khí, nói thẳng: "Tùy tiện một vị vỏ giả nào đó thôi đã có thể đánh bầm dập tụi mình rồi đó!"

Đến lúc chuông vào học vang lên, nhân lúc giáo viên còn chưa đến, Dương Kiến khẽ thở dài: "Thi không đậu vào khoa võ, không trở thành võ giả, đời này cũng chỉ có thể như thế mà thôi.

Làm viên chức nhà nước cũng không ra khỏi thành phố này, kinh doanh cũng vậy, người bình thường mà muốn vươn lên đầu, khó lắm!"

Lời này nói ra lại khiến Phương Bình sững sờ lần hai.

Mà Trần Phàm trước đó không sao cạy miệng được cũng có chút mất mát, thấp giọng nói: "Võ giả dù sao cũng là số ít, huống hồ, đối với chúng ta mà nói, bất kể là kinh doanh hay theo chính trị, sợ là cũng chẳng thể bước xa được như vậy, không cần thiết phải quan tâm những chuyện này."

Thông qua cuộc đối thoại của hai người này, Phương Bình dường như mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

Nếu không trở thành võ giả, theo cậu hiểu thì, dù làm viên chức nhà nước sẽ không thể thăng hơn chức phòng ban, làm kinh doanh cũng không thể mở rộng ra thành phố khác.

Không biết đây là cái quy định cứng nhắc từ bao lâu nay, hay là đây là quy tắc ngầm mà mọi người tự hiểu.

Cũng mặc kệ, dù là loại nào thì Phương Bình đều có thể cảm nhận được ác ý của xã hội này với cậu!

Không trở thành võ giả, không trở thành cường giả, cho dù mình là một người trọng sinh đi nữa, e rằng cũng chỉ có thể sống cả đời dưới đáy xã hội.

Vấn đề là, hiện tại Phương Bình vô cùng hoài nghi, rốt cuộc bản thân cậu có phải đã trọng sinh hay không?

Tuy rằng bạn bè xung quanh không thay đổi, tên không thay đổi, tất cả các đại nhân vật và công ty, doanh nghiệp của họ đều đúng tên.

Nhưng ngoại trừ tự nhiên xuất hiện thêm một chuyên môn năng lực, những điều khác đều giống với ký ức của mình mà?

Trong lòng muốn hỏi thêm vài câu nhưng mà giáo viên đã vào lớp rồi, các bạn cũng đã về chỗ ngồi, không ai tụ tập tám chuyện nữa.

Hơn nữa, những chuyện này đối với mọi người đều là thông tin thường thức, Phương Bình cũng không muốn hỏi kỹ thêm làm gì.

Tiếp tục hỏi nữa, chắc mấy đứa nó tưởng mình bị mất trí mất.

Suy nghĩ một chút, nhân lúc giáo viên quay người lên bảng, Phương Bình thấp giọng dò hỏi Trần Phàm: “Gần trường… có tiệm net nào không?”

Trần Phàm thấy có chút kỳ quái, liếc mắt nhìn cậu, nhưng vẫn trả lời: “Đương nhiên là có, trước giờ không phải cậu vẫn hay đi tới tiệm net Lam Thiên đó hay sao?”

"Hơ!"

Phương Bình thở ra một hơi, gật gù không nói nữa, xem ra có vài thứ vẫn y như cũ.

Ví như tiệm net đặt tên kiểu rập khuôn này vẫn còn. Nếu như tiệm net vẫn ở đó, nghĩa là có vài thứ vẫn không thay đổi. Lát nữa tan học ghé qua tiệm net tra thông tin một chút, có lẽ sẽ có những thông tin mình muốn biết.

Thấy Phương Bình như trút được gánh nặng, Trần Phàm vẫn có thiện ý nhắc nhở: “Tuy là bọn mình không thi đậu nổi khoa võ, nhưng cũng không thể từ bỏ, nếu thi tốt vào khoa văn, cũng vẫn có cơ hội nổi bật hơn mọi người, nói không chừng còn có cơ hội trở thành võ giả nữa.

Sắp thi đại học rồi, ít đi net thôi…”

Phương Bình gật đầu cười, là một trong 2 người của “bộ đôi bình thường”, tuy rằng Trần Phàm không nhiều lời, hầu như kiệm lời với tất cả mọi người, nhưng đối với thằng bạn cùng bàn là mình thì vẫn rất quan tâm.

(1): Nam Giang Võ Đại: Đại học võ Nam Giang. Võ Đại: đại học chuyên dạy võ.