"Cảm ơn đã trả A Lãng lại cho tôi."
--------------------
*Hảo cật bất quá giáo tử, hảo ngoạn bất quá tẩu tử (好吃不过饺子,好玩不过嫂子): Không gì ăn ngon bằng sủi cảo, không gì chơi sướиɠ bằng chị dâu. Câu này bắt nguồn từ một ghi chép lịch sử, khi Hồng quân Liên xô sang Trung Quốc đánh chiếm đã ăn sủi cảo, sau đó trắng trợn cưỡиɠ ɧϊếp phụ nữ đã có chồng ở Đông Bắc, bọn chúng gọi họ là chị dâu. Sau này Hồng quân Liên xô ở Đông Bắc chỉ hứng thú với việc ăn sủi cảo và chơi chị dâu. Câu này ngày nay được dùng với nghĩa rất bẩn.
Tháng 11 ở C thị, trời bỗng trở lạnh sau cơn mưa thu, mọi người hào hứng chuyển sang mặc áo len, áo khoác thậm chí cả áo lông. Quý Thần Ly ngày hôm trước vào tổ, sáng hôm nay tỉnh dậy ở khách sạn mà đoàn phim đã đặt trước lạnh đến run cầm cập, đánh răng rửa mặt bằng nước lạnh, nàng chỉ có thể thở dài cam chịu.
Quay phim sợ nhất là trái mùa, mùa đông quay mùa hè đặc biệt đáng sợ, Quý Thần Ly lại rất sợ lạnh, chỉ nghĩ thế thôi trong lòng đã có ý định bỏ cuộc giữa chừng.
Sau khi rửa mặt và chăm sóc da cơ bản, Quý Thần Ly mặc áo giữ ấm ở bên trong, cảm thấy vẫn chưa đủ, lại mặc thêm một cái áo len mỏng, rồi khoác thêm một áo khoác lông mới yên tâm ra cửa. Khách sạn mở điều hòa nên không cảm thấy gì, ra khỏi sảnh khách sạn mới chân chính gọi là lạnh đến rụt cổ.
"Thần Ly tỷ, giờ mới tháng 11 a, chị đã lấy quần áo tháng chạp ra để mặc sao?" Phong Thái ngồi chờ Thần Ly ở sô pha trong sảnh, nhìn thấy cách nàng ăn mặc không khỏi choáng váng, "Đến lúc tuyết rơi thì chị phải làm sao a?"
"Mặc kệ, hiện tại cứ giữ ấm trước đã." Quý Thần Ly rụt cổ chui vào trong xe chờ, bảo tài xế mở máy sưởi lên.
"Thần Ly tỷ nói không sai, mặc nhiều không sai, phòng lạnh giữ ấm mà." Phong Thái lên xe theo, còn không quên nịnh hót một chút.
Phim trường cách khách sạn không xa, Quý Thần Ly muốn tới đoàn phim mới trang điểm, chưa đến 6 giờ nàng đã phải dậy. Trên đường xe cộ thưa thớt đến đáng thương, khi đến địa điểm quay phim nhân viên công tác mới đến được mấy người, chào hỏi từng người, Quý Thần Ly nhanh như chớp vào phòng thay đồ đóng chặt cửa lại, mặc dù trong phòng không có điều hoà, nhưng so với đứng bên ngoài hứng gió lạnh thì tốt hơn nhiều.
Đợi nửa giờ chuyên viên trang điểm, stylist cùng nhân viên công tác mới lần lượt đến, hàn huyên vài câu với Quý Thần Ly rồi bắt đầu trang điểm thay đổi trang phục, khi trang điểm gần xong thì trong phòng có thêm một người đến.
"Này, chị dâu!"
Cửa phòng thay đồ đột nhiên truyền đến tiếng nói, phòng đang bận rộn ồn ào lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên cửa muốn nhìn xem một chút chủ nhân của giọng nói này là ai.
Minh Diễm đột nhiên bị hơn mười đôi mắt nhìn chằm chằm, hoảng sợ, mỉm cười vừa xin lỗi mọi người vừa tiến vào bên trong, đứng đằng sau Quý Thần Ly.
Cảnh đầu tiên là cảnh trường học, Quý Thần Ly đã đổi sang quần áo thể dục rộng thùng thình màu trắng xanh, nhưng dáng người nàng thon dài yểu điệu, mặc vào mang lại cảm giác cao gầy nhẹ nhàng khoan khoái, không khó coi, stylist làm cho nàng kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao, vài sợi tóc xoã xuống trên trán, trang điểm nhẹ nhàng, lộ ra hương vị ngây thơ non nớt.
Minh Diễm thưởng thức người trong gương trong chốc lát, huýt sáo một cách không đứng đắn, "Ôi, chị dâu mặc quần áo như vậy thật đúng là giống học sinh cấp ba nha, em nhìn mà xấu hổ."
Minh Diễm là nữ chính còn lại của >, là nữ minh tinh tuyến một đã từng diễn qua nữ chính trong mấy bộ phim nổi tiếng, có phòng trang điểm cùng stylist riêng, không dùng chung phòng với Quý Thần Ly. Sau khi chuẩn bị xong liền tới đây viếng thăm người "chị dâu" mình mới thấy qua vài lần, trang phục cũng đã đổi thành đồng phục cao trung.
Tạo hình trong phim của cô là tóc ngắn, tóc mái đen huyền rũ ở trên trán, gần như để mặt mộc, đứng đằng sau Quý Thần Ly, nhìn trong trắng như thiếu nữ mới trưởng thành, nhưng mà biểu cảm trên mặt không đứng đắn, vẻ mặt như lưu manh. Cô trong phim vào vai nữ sinh ngoan ngoãn học hành giỏi giang, bản thân bên ngoài lại giống tiểu lưu manh không nghề nghiệp không học thức.
Quý Thần Ly không xa lạ với Minh Diễm, Minh Diễm là em gái ruột của Minh Lãng, kiếp trước cũng là nữ chính còn lại của bộ phim này.
Là chị em ruột thịt do một mẹ đẻ ra vậy mà tính cách hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau, Minh Lãng lãnh đạm máu lạnh, còn Minh Diễm lại khôn khéo giỏi xã giao*, ở đoàn làm phim ai cũng có thể làm quen, từ đạo diễn đến nhân viên công tác, không ai cô không thể xưng huynh gọi đệ.
*từ gốc là trường tụ thiện vũ (长袖善舞): người có tay áo dài thì giỏi nhảy múa. Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, tay áo càng dài múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển. Câu này vốn có hàm ý "có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ thành công", sau này dùng để chỉ người giỏi xã giao, có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.
Kiếp trước Quý Thần Ly ở Minh gia, đại khái Minh Diễm là người duy nhất đối với nàng còn có tính người, ít nhất gặp mặt sẽ gật đầu chào hỏi. Hơn nữa hai người còn phải ở gần nhau đóng phim suốt ba tháng, ngẩng mặt lên là thấy nhau, cho nên thái độ Quý Thần Ly với Minh Diễm cũng tính là ôn hoà hơn.
"Chị dâu nhìn em mặc đồng phục trông có đẹp không?" Minh Diễm đứng đối diện gương khó khăn lắm mới xoay được một vòng, Quý Thần Ly ở trong gương nhếch môi cười.
"Đẹp." Quý Thần Ly gật đầu. "Cô trang điểm xong rồi sao?"
"Vâng, chị dâu chị đọc xong kịch bản chưa? Đây vẫn là lần đầu tiên em đóng phim chủ đề này, em sợ diễn ẩu sẽ bị chị Thanh Lam mắng." Minh Diễm nói xong thè lưỡi, cái động tác rõ ràng là giả bộ nai tơ này không chỉ không khiến người khác khó chịu, ngược lại còn khiến mọi người vui vẻ, mấy chuyên viên trang điểm vẫn không lên tiếng cũng âm thầm cười trộm.
"Cô vẫn nên là gọi tên tôi đi, cái xưng hô kia... quá khó xử." Quý Thần Ly cũng đã trang điểm thay trang phục xong, soi gương chỉnh lại kiểu tóc, xoay người vươn tay về phía Minh Diễm, "Ở đoàn làm phim mọi người đều là đồng nghiệp, mấy tháng tiếp theo hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Minh Diễm nắm tay Quý Thần Ly cười một tiếng, cô lớn lên giống Minh Lãng đến năm phần, đặc biệt là đôi mắt, đuôi mắt hơi rủ xuống, khi cười rộ lên mắt cong như trăng lưỡi liềm, khi không cười ánh mắt thực sự sắc bén, nhìn qua thật không dám lại gần, nhưng Minh Diễm thích cười, cho nên mắt vẫn luôn cong cong.
Minh Diễm nắm tay Quý Thần Ly vẫn chưa buông ra, dùng khoé mắt quan sát xung quanh, phát hiện không ai chú ý hai người bên này, cố ý tiến sát lại Quý Thần Ly, dán lại gần lỗ tai nàng nói: "Thần Ly, chị biết câu tiếp theo sau câu không gì ăn ngon bằng sủi cảo là gì không?" Nói xong còn chớp chớp mắt nhìn Quý Thần Ly.
Câu này đúng là đã đi quá đà, sắc mặt Quý Thần Ly lập tức khó coi, Minh Diễm lại cười ha ha, vỗ bả vai nàng nhẹ nhàng nói: "Thần Ly chị tức giận sao? Em nói giỡn, xin chị bớt giận. Nhưng cũng là chị chiếm tiện nghi của em, chị so với em còn nhỏ hơn em hai tuổi, vậy mà lại thành trưởng bối của em..."
Khi hai người đang nói chuyện phòng thay đồ lại xuất hiện thêm một người, Minh Diễm thấy người đang tới, hai mắt sáng ngời, "Hân Viễn!"
Người mới tới đúng là Hàn Hân Viễn, vẫn như trong trí nhớ của Quý Thần Ly hào phóng ưu nhã, tiến đến ôm nhẹ Minh Diễm, sau đó cười nhìn Quý Thần Ly, "Quý tiểu thư, lâu không gặp."
Quý Thần Ly không có hàm dưỡng tốt như Hàn Hân Viễn, không sai, kiếp trước nàng coi Hàn Hân Viễn như kẻ thù, kiếp này tuy không có mối quan hệ tình địch, nhưng căm thù lâu như vậy, bảo nàng lập tức coi như không có chuyện gì đúng là chuyện không thể. Cho nên Quý Thần Ly nghe Hàn Hân Viễn chào hỏi, chỉ hừ một tiếng, còn không thèm chào lại.
Minh Diễm nhận ra không khí có điểm gì đó không đúng, cười ha ha chuyển đề tài: "Hân Viễn, không phải em định ra nước ngoài tu nghiệp sao? Sao đột nhiên lại đến đây?"
"Em nhàn rỗi buồn chán đến bệnh cũ sắp tái phát, vất vả lắm mới tìm được cách tiêu tốn thời gian, nên diễn vai quần chúng trong phim của chị." Hàn Hân Viễn dường như không để ý thái độ Quý Thần Ly, cười vỗ vỗ bả vai Minh Diễm trêu chọc: "A Diễm, chị được lắm, mặc đồng phục vào trông rất giống học sinh cao trung, mặc như thế này đi mấy trường học tán tỉnh tiểu cô nương, tuyệt đối thành công!"
Minh Diễm cười mắng, "Biến đi, mấy đứa nhỏ đó vẫn còn vị thành niên! Bộ chị cầm thú như vậy sao?"
Nhìn ra được Minh Diễm và Hàn Hân Viễn quan hệ rất tốt, không phải bình thường ai cũng châm chọc cười đùa Minh Diễm như vậy được, hai người đứng chung một chỗ, xung quanh liền hình thành một vòng từ trường, người khác không cách nào chen chân vào được.
Quý Thần Ly cũng không muốn xen vào giữa hai người, thấy hai người tám chuyện đến khí thế ngất trời, ngắt lời nói: "Minh Diễm, Hàn tiểu thư, hai người chậm rãi nói chuyện, tôi ra ngoài trước."
"Chờ một chút!" Hàn Hân Viễn gọi, "Quý tiểu thư, có thể nói chuyện một chút không?"
Quý Thần Ly nỗ lực bảo trì mỉm cười, "Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không có chuyện gì để nói."
"Chỉ năm phút, sẽ không chậm trễ thời gian của cô." Hàn Hân Viễn đến bên cạnh Quý Thần Ly, kéo nàng ra khỏi phòng thay đồ, đồng thời quay lại nói với Minh Diễm: "A Diễm chị đi trước đi, chờ lát nữa lên phim trường gặp sau!"
"Được, hai người nhanh lên nha! Không được để chị một mình nghe Thanh Lam tỷ mắng." Minh Diễm không yên tâm đứng đằng sau dặn dò, chỉ thấy Hàn Hân Viễn vẫy vẫy tay, không biết nghe được hay không.
Vì bối cảnh là trường học, nên đoàn làm phim dựng cảnh ở một khu nhà đại học, bên cạnh có một con sông nhỏ. Thứ bảy được nghỉ học, bờ sông không có người, vô cùng yên tĩnh. Hàn Hân Viễn và Quý Thần Ly đi dọc theo con đường đê nhỏ đá cuội, đi hơn một phút, Hàn Hân Viễn vẫn như cũ không có dấu hiệu muốn nói chuyện.
Quý Thần Ly không biết trong hồ lô Hàn Hân Viễn giấu cái gì, không kiên nhẫn, dứt khoát ngừng bước, "Hàn tiểu thư, chỗ này không có ai, tiểu thư có chuyện cứ nói thẳng, đừng chậm trễ tiến độ quay phim của đoàn."
Hàn Hân Viễn cũng dừng bước, ngồi xuống ghế dài ven đường, nói: "Quý Thần Ly, tôi còn chưa kịp chúc mừng cô và Minh Lãng kết hôn."
"Không cần chúc mừng, đã ly hôn." Quý Thần Ly ngồi xuống đầu còn lại của chiếc ghế.
"Thật sao?" Trong mắt Hàn Hân Viễn loé lên một tia kinh hỉ, nhưng trong nháy mắt đã hoài nghi hỏi lại: "Hai người không phải vừa mới kết hôn sao?"
Hiện thời Hàn Hân Viễn vẫn chưa phải Hàn Hân Viễn thâm tàng bất lộ của bảy năm sau, có cảm xúc gì đều hiện hết trên mặt, rất dễ đoán, Quý Thần Ly nhìn mặt cô không che dấu được cao hứng phấn chấn, bật cười: "Dường như Hàn tiểu thư rất vui vẻ."
Có thể không vui vẻ sao, chướng ngại vật chướng mắt nhất đã không còn, sau này Hàn Hân Viễn và Minh Lãng chỉ cần tiêu dao sung sướиɠ, Quý Thần Ly chỉ mong sao cặp sao chổi này bay cách mình thật xa, mắt không thấy tâm không phiền.
"Quý tiểu thư nhìn lầm rồi." Hàn Hân Viễn thu hồi biểu tình trên mặt, khách khí cười, "Quý tiểu thư, mặc kệ nói thế nào, cô cũng đã cứu tôi một mạng, để hôm nào tôi mời cô một bữa."
"Được nói sau." So với ăn một bữa cơm, Quý Thần Ly tình nguyện để Hàn Hân Viễn cách mình càng xa càng tốt, nàng lười không muốn nghe Hàn Hân Viễn nói chuyện vô nghĩa, uể oải đứng dậy, "Hàn tiểu thư thong thả ngồi, tôi phải về phim trường."
Nàng đi được vài bước thì suy ngẫm, lại bổ sung thêm: "Cô yên tâm, tôi và Minh Lãng ly hôn là thật, sẽ không chậm trễ thời gian ân ái của hai người."
Nói xong định đi, kết quả Quý Thần Ly xoay người còn chưa đi xa, đã bị Hàn Hân Viễn gọi lại, "Quý tiểu thư!"
Quý Thần Ly quay đầu lại.
"Cảm ơn cô đã trả A Lãng lại cho tôi."
Quý Thần Ly cười xoay người, hai tay đút trong túi quần đồng phục rộng thùng thình, chậm rãi đi xa.
Từ "trả lại" này dùng thật tốt. Đến bây giờ Quý Thần Ly mới hiểu được, dù là kiếp trước hay kiếp này Minh Lãng đều không thuộc về mình, kiếp trước nàng cố chấp quá mức, ương ngạnh chen chân vào tình yêu của người khác, kiếp này tất cả đã quay về quỹ đạo, thật tốt.