"Quý Thần Ly." Tiếng gọi của Minh Lãng kéo nàng về với thực tại. "Không phải em nói em yêu tôi sao?"
——————————
Kiếp trước Quý Thần Ly có thể nhận bộ phim này cũng là nhờ may mắn. Phim này là Minh Lãng đo ni đóng giày cho Hàn Hân Viễn, kịch bản được một biên kịch vàng nhào nặn tỉ mỉ trong vòng ba năm. Bên cạnh đó, Minh Lãng đích thân đảm nhận khâu sản xuất, xác định phim chắc chắn sẽ lỗ vốn, chính là phim này là dòng phim nghệ thuật, làm ra chỉ để đi tranh giải thưởng. Kết quả là Hàn Hân Viễn đọc xong kịch bản thì cãi nhau một trận với Minh Lãng rồi từ chối đóng, cuối cùng kịch bản mới đến tay Trần Quý Ly.
"Tôi không diễn!" Quý Thần Ly hất rơi kịch bản trong tay Minh Lãng còn chưa đủ, tức đến hộc máu dùng chân dẫm đạp thêm vài nhát, "Cô đi mà tìm Hàn Hân Viễn! Hoặc là tuỳ tiện tìm mấy diễn viên trong công ty của mấy người! Vì cái gì phải tìm đến tôi!"
Ngực nàng phập phồng dữ dội, hung dữ nhìn chằm chằm Minh Lãng, thậm chí nàng có thể tưởng tượng ra kiếp trước khi Minh Lãng đưa kịch bản này đến trước mặt Hàn Hân Viễn, Hàn Hân Viễn cũng giống như mình hiện tại, cùng là bộ dạng tức hồng hộc. Vận đổi sao dời, ai ngờ có một ngày đến lượt Quý Thần Ly tức hộc máu trước mặt Minh Lãng.
Có những thứ khi nàng muốn thì cầu cũng không được, khi nàng không muốn thì cứ cố tình xuất hiện trước mặt.
Minh Lãng nhìn Quý Thần Ly trong giây lát, khom lưng nhặt quyển kịch bản đã bị dẫm nát: "Quý Thần Ly, em đang sợ hãi cái gì?"
Quý Thần Ly dựa lưng vào tường, hai mắt đỏ lên, không lên tiếng.
"Từ sau ngày chúng ta kết hôn tôi liền suy nghĩ vấn đề này, Quý Thần Ly, em đang sợ hãi cái gì?" Minh Lãng ném kịch bản lên bàn, từng bước một mà tới gần Quý Thần Ly. Mũi chân cô chạm mũi chân Quý Thần Ly, thậm chí một chân còn tiến vào giữa hai chân nàng. Khoảng cách quá gần, hơi nóng khi nói chuyện bao toả lấy mặt Quý Thần Ly, "Hoặc là nói, rốt cuộc em là ai?"
Tim Quý Thần Ly run lên, nheo mắt hỏi: "Cô có ý gì?"
Minh Lãng không trả lời, ánh mắt cô lưu luyến trên mặt Quý Thần Ly, cuối cùng nghiêng đầu, hôn lên đôi môi mỏng kia.
Số lần Quý Thần Ly và Minh Lãng hôn môi, từ kiếp trước đến kiếp này, dùng một bàn tay có thể đếm hết, hơn nữa những nụ hôn đó đều là bất đắc dĩ, không phát sinh không được. Bình thường vẫn là Quý Thần Ly chủ động, vì vậy lần đầu tiên Minh Lãng chủ động hôn môi nàng, não nàng ong một tiếng chết lặng.
Vẫn là hương vị quen thuộc giống như trong trí nhớ, còn có chút ngây ngô, đến khi Minh Lãng không thuần thục lắm mà luồn lưỡi vào miệng nàng, Quý Thần Ly rốt cuộc cũng hoàn hồn. Nàng không chút do dự mà cắn một nhát, Minh Lãng đau, che miệng lui ra sau vài bước, nhìn Quý Thần Ly một cách u ám. Cô buông tay che miệng, bên khoé miệng còn có vương vài tơ máu.
Quý Thần Ly hít sâu một hơi tiến lên, không ngần ngại cho Minh Lãng một bạt tai, "bang" một tiếng thanh thuý vang lên, trong phòng khách yên tĩnh đặc biệt rõ ràng: "Minh Lãng, cô thật ghê tởm."
Cái tát này không nhẹ, trên khuôn mặt trắng nõn kia lập tức in dấu tay năm ngón đỏ tươi, cô sờ sờ má trái nóng rát, thế nhưng biểu cảm quái dị mà cười nói: "Em không đọc kịch bản sao?"
"Tôi nói tôi không diễn."
Minh Lãng lui về phía sau ngồi xuống sô pha, bình tĩnh nói: "Em không diễn, ngày mai tôi gọi người đến san phẳng toàn bộ cái cô nhi viện kia!"
Đồng tử Quý Thần Ly co rút lại: "Cô dám!"
"Tôi vì cái gì không dám!" Minh Lãng lộ ra biểu tình trào phúng, "Tôi đê tiện, không phải em đã lĩnh giáo rồi sao?"
Quý Thần Ly nhắm mắt lại hít sâu vài lần kìm nén xúc động muốn tiến lên tát nốt má phải của Minh Lãng, chờ đến khi nhịp tim bình thường trở lại, nàng mở mắt ra, cười nhếch mép giả tạo, cầm lấy tập kịch bản đã rách nát kia: "Được, tôi diễn."
"Nhưng tôi có điều kiện." Nàng nói.
Minh Lãng tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Em có gì mà muốn ra điều kiện với tôi?"
Quý Thần Ly cười lạnh: "Minh Lãng, nếu cô không đáp ứng điều kiện của tôi, bộ phim này cô thích tìm ai diễn thì diễn. Về phần cô nhi viện, chỗ đó bấp bênh đã mấy chục năm, bị cô san phẳng cũng là sinh mệnh của mấy cô nhi đó, tôi và mấy cô nhi đó không thân quen. Cô cứ việc phá dỡ, phá xong tôi sẽ đứng bên cạnh vỗ tay tán thưởng, nói được làm được!"
Minh Lãng nhìn Quý Thần Ly, dường như muốn dựa vào nét mặt của nàng quan sát ra lời nói của nàng bên trong có mấy phần là thật, một lúc lâu sau mới nói: "Em nói đi."
"Cùng tôi ly hôn."
"Không được." Minh Lãng dứt khoát cự tuyệt.
Quý Thần Ly hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời xé kịch bản thành hai nửa, "Đi thôi, Minh tổng tài, không phải cô từ trước đến nay đều nhất ngôn cửu đỉnh sao?"
Minh Lãng ngồi bất động ở sô pha, qua thật lâu thật lâu, khi Quý Thần Ly cho rằng cô đã vào trạng thái thiền định (ý là bất động quá lâu), cô mới thở dài một hơi, mệt mỏi nói: "Em thắng, Quý Thần Ly."
Quý Thần Ly sửng sốt, nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Minh Lãng.
"Em thắng, tôi đáp ứng em, em quay xong bộ này chúng ta sẽ ly hôn."
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, Quý Thần Ly có chút không tin được, hỏi lại: "Thật sao?"
Minh Lãng rũ mắt tự giễu mà cười một chút, "Không phải em đã nói sao? Tôi từ trước đến nay đều nhất ngôn cửu đỉnh."
Cô ngồi lẻ loi trên sô pha, xung quanh là đồ nội thất góc cạnh, trong phòng đến một chút độ ấm cũng không có, Quý Thần Ly đột nhiên có chút đau lòng.
Nữ nhân này, Quý Thần Ly yêu suốt mười năm, che chở suốt mười năm, chỉ cần nhìn thấy trên tay Minh Lãng không cẩn thận có một vết cắt nàng cũng đau lòng đến chết, dẫu cho mộng tan tỉnh giấc, tình cảm mười năm trả giá nói thu hồi sao có thể thu hồi ngay được.
Không lấy lại thì phải làm sao bây giờ? Mười năm, dù là tảng đá, ngày ngày để trong tim che trong miệng cũng có thể nóng lên, nhưng tâm Minh Lãng so với hòn đá còn cứng lạnh hơn. Quý Thần Ly không sưởi ấm nổi, ngược lại chạy theo cái khối băng giá kia còn khiến nàng lạnh lẽo theo.
Mấy năm cuối cùng ở bên Minh Lãng, Quý Thần Ly say rượu thành nghiện, bổn trạch Minh gia to như vậy, Minh Lãng không thường đến, về sau lại trở thành đại bản doanh uống rượu của Quý Thần Ly. Người khác uống say thì nói thật, nói xong lúc tỉnh sẽ quên, nhưng Quý Thần Ly thì không, nàng càng uống say, sau khi tỉnh rượu lại càng nhớ kỹ đến rõ ràng.
Lần đó Quý Thần Ly uống say, ôm cánh tay Minh Lãng cầu xin: "Minh Lãng, Minh tiểu thư, Minh đại tổng tài, em yêu người như vậy, người có thể thương hại em, có thể cũng yêu lại em một chút có được không? Chỉ cần một chút, một chút thôi em đã thoả mãn rồi."
Minh Lãng nói như thế nào?
Minh Lãng nói: "Tôi không cầu cô yêu tôi."
Vì vậy một chút hy vọng xa vời của Quý Thần Ly có thể chạm tới cái thứ "xa không thể chạm" kia cũng biến mất. Còn nữa, tên của bộ điện ảnh này được đặt thật chuẩn xác, >, Minh Lãng với Quý Thần Ly không phải chính là xa xôi không thể với tới sao?
Đương nhiên, kịch bản của phim này viết không phải để cho Quý Thần Ly xem.
"Quý Thần Ly." Tiếng gọi của Minh Lãng kéo nàng về với thực tại. "Không phải em nói em yêu tôi sao?"
Minh Lãng nói nhưng lại hạ thấp tư thái như vậy, Quý Thần Ly nghe xong chỉ muốn cười. Nàng không định bật cười ngay trước mặt Minh Lãng, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ai cũng sẽ thay đổi."
Giống như Minh Lãng, ai có thể tưởng tượng được cô có thể nói một câu như vậy đâu?