Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Chương 53: Nhảy lên ôm vào lòng

Sự tình mấy ngày qua dày vò tất cả mọi người, trong tối nay cuối cùng cũng có kết quả.

Mặc dù nhà họ Triệu đã công khai bác bỏ tin đồn, đẩy bảo mẫu Trương Ngọc Phân ra, nhưng Triệu thị vẫn bị tổn thất nặng nề. Ngay cả công ty liên quan đến Triệu Trạm Hoài cũng mất rất nhiều khách hàng.

Vì vậy ông Triệu và Triệu Trạm Hoài đồng thời đều kiệt sức, còn phải cố lên tinh thần thu thập đống hổ lốn này.

Bên phái Triệu Mặc cũng chẳng tốt hơn là bao, càng ngày càng có nhiều tin tức liên quan tới gia đình anh ta bị moi ra, bắt đầu có người giễu cợt anh ta ‘Không nghĩ đến bên ngoài cũng bảnh bao vậy mà lại đối xử tệ với em gái như vậy’, người đại diện của anh ta đang sứt đầu mẻ trán lo quan hệ công chúng.

Bà Triệu thì mất hồn mất vía ở yên trong nhà, trạng thái tinh thần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ kém hơn trước nhiều.

Nhìn bề ngoài, trông nhà Triệu vẫn có thể duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế thì đã tan tác.

Mà trong trường học cũng đã lan truyền mọi chuyện rồi.

Những tin đồn gần đây cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng, hóa ra bài đăng đều là sự thật. Triệu Viện cũng không phải là thiên kim hàng thật giá thật của nhà họ Triệu, mẹ của Triệu Viện chính là hung thủ năm đó đã tráo hai đứa trẻ!

Có thể tưởng tượng được một khi tin tức này được xác minh thì trong phạm vi toàn trường sẽ dấy lên bao sóng to gió lớn.

Lúc trước mọi người cũng không dám nói bậy nói bạ, sợ là tin vịt, sẽ có ảnh hưởng không tốt với Triệu Viện. Mà giờ đây, mọi người chỉ cảm thấy tâm tình thật phức tạp, Triệu Viện là bạn học ba năm liền với các cô, vốn là thân phận thiên kim cao quý – tất cả mọi thứ từ giáo dục tốt, túi hàng hiệu và cả danh phận cũng đều do cướp được? Đến cả cuộc sống cũng là cướp lấy cuộc sống của người ta?!

Dưới tình huống này, mọi người khó mà không nhìn Triệu Viện với con mắt khác.

Lời đồn đãi trong trường cuối cùng cũng không dừng lại được mà vượt quá tầm kiểm soát.

Có điều từ sau khi Triệu Viện bị nhà họ Triệu đuổi ra ngoài xong cũng không thấy đi học nữa, không biết là do sợ hãi hay là sao, cô ta trực tiếp xin nhà trường nghỉ ốm nửa tháng. Vì vậy những lời bàn tán này tạm thời cũng không truyền tới tai cô ta. Ngược lại đều rơi vào tai đám Bồ Sương từng chơi rất thân với Triệu Viện.

Giậu đổ bìm leo.

Bây giờ tình cảnh của Bồ Sương và mấy cô nàng lâu la trước kia của Triệu Viện cũng rất chật vật.

Trước kia mấy cô nàng ở trong lớp luôn vô tình hữu ý mà châm chọc thành tích của Triệu Minh Khê, cũng hay nói bóng gió Triệu Minh Khê là con rơi con rớt, lần này mặt ai cũng đều bị vả cho sưng vù.

Lớp chất lượng trước kia không phải ai ai cũng bảo vệ Triệu Viện, bây giờ thì càng không. Trong lớp chất lượng cũng có người nhìn không vừa mắt với hành vi của đám Bồ Sương, giờ chỉ trích mấy cô ả ‘chẳng biết cái gì mà lại ở đây nói nhăng nói cuội, tất cả đều là đồng lõa của Triệu Viện’, ‘may thay Triệu Minh Khê không chịu thua kém, cũng không bị mấy lời ác ý của mấy cô ta chèn ép’.

Mặt Bồ Sương nóng bừng, nhưng cũng chẳng có cách nào phản bác, dù sao hồi còn tập huấn cô ả còn công khai làm ra chuyện ném cặp sách của Triệu Minh Khê, cũng truyền khắp cả lớp.

Bây giờ cô ta như biến thành tội nhân vậy.

Bồ Sương cũng hận Triệu Viện không sớm ngày trở lại trường mà chia sẻ áp lực trên người cô ta – bởi vì chuyện này, ác cảm của Bồ Sương đối với Triệu Viện ngày càng sâu hơn.

Triệu Viện nghỉ học đơn giản là vì sợ ánh mắt của mọi người trong trường, dứt khoát không đi học, nhưng cậu ta liệu có nghĩ đến, những ánh mắt đó đều đang rơi vào người cô ta!

Cô ta vô cùng hối hận trước kia đã coi Triệu Viện là bạn thân nhất, mọi việc đều chẳng màng gì mà ba bảy hai mươi mố ra mặt thay cho bạn. Càng hối hận bản thân đã nhận ra quá muộn, cơ bản Triệu Viện chẳng đáng giá chút nào.

Bồ Sương nghe chuyện về Triệu Minh Khê, thật ra trong lòng cũng nảy sinh một chút áy náy.

Cô ta vô cùng đau khổ. Cô ta có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Triệu Minh Khê được nhận đón về nhà sau mười lăm năm xa cách nhưng lại trơ mắt nhìn trong nhà đã có một “mình khác”. Mà không chỉ như vậy, mình và Ngạc Tiểu Hạ còn âm thầm đoán cô là con rơi mà châm chọc cô.

Suy nghĩ muốn nói xin lỗi Triệu Minh Khê xoay vòng trong lòng Bồ Sương hàng trăm lần.

Nhiều lần cô ta cũng bốc đồng muốn đi lên lớp quốc tế ở tầng trên, rồi thẳng thắn xin lỗi Triệu Minh Khê vì những gì cô ta đã làm trước kia.

Nhưng người làm sai thì dễ, muốn dũng cảm bù đắp lại chẳng hề dễ như vậy – chỉ nghĩ đến cảnh dọc đường đi đến lớp quốc tế và khi nói lời xin lỗi sẽ có bao ánh mắt nhìn vào, hẳn là sẽ chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống cho xong, cô ta cũng chẳng dám tưởng tượng nữa.

Bồ Sương không có dũng khí đó, vì vậy chỉ có thể tiếp tục đau khổ.

Buổi trưa, cô ta đang lủi thủi một mình ra khỏi trường và tìm được chiếc cặp sách giống với cái của Triệu Minh Khê mà trước kia bị cô ta ném vào thùng rác.

Cô cũng đã mua rồi, nhưng lại không dám để mọi người trong lớp nhìn thấy, nên cô ta dùng túi nilon đen gói kín lại rồi mới dám mang về trường.

*

Mà Minh Khê lúc này.

Đổng Tuệ tức đến nỗi suýt chút nữa thì nổ ngực, nhưng Trương Ngọc Phân bị tạm giam, chờ thẩm vấn, điều này đã coi như là kết quả khá tốt, Đổng Tuệ cũng không thể làm gì.

Đổng Tuệ lại gọi Minh Khê đến ăn một bữa cơm, dựa theo tập tục quê nhà, để Minh Khê bước qua chậu than, mang ý nghĩa ‘Xua tan vận xui’.

So với Đổng Tuệ cũng có rất nhiều người vì mình mà lòng đầy căm phẫn, nhưng trong tâm Minh Khê cũng không nổi sóng với chuyện này như vậy – tâm trạng khó tả tất nhiên là có, nhưng cũng không đến nỗi tức giận như vậy.

Có lẽ trước kia khi cô còn để ý người nhà họ Triệu, nếu biết được sự thật này cô sẽ cảm thấy khổ sở, bởi cảm thấy mình bị cướp mất rất nhiều thứ.

Nhưng giờ khi cô không còn quan tâm nhà họ Triệu, những thứ Trương Ngọc Phân và Triệu Viện cướp từ tay cô, thật sự cũng chỉ như tượng trưng cho cái danh ‘người nhà’, cũng không còn quan trọng như vậy.

Vậy nên, trái lại thành ra Minh Khê đi an ủi người nhà họ Đổng.

Trong mấy lời đồn đoán, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn.

Ngày hôm đó, bất ngờ Triệu Trạm Hoài nhận được email do bên Phó Thị gửi đến, nội dung có trình bày rõ những cuộc gọi và tin nhắn trong điện thoại di động vào ngày Trương Ngọc Phân bỏ trốn. Lúc này người nhà họ Triệu mới biết được ngày hôm đó mất báo cho Trương Ngọc Phân, để bà ta chạy trốn lại chính là Triệu Viện!

Ông Triệu tức đến nỗi quát ầm cả nhà, sói mắt trắng, đúng là đồ sói mắt trắng.

Đến đây, mọi người nhà họ Triệu đã cực kỳ thất vọng với Triệu Viện rồi.

Chuyện này tạm thời không nói đến nữa.

Đối với Minh Khê mà nói, chuyện này coi như chấm dứt tại đây, cô lại trở lại với guồng quay học tập chạy nước rút mà lại có trật tự.

Danh sách các thí sinh lọt vào chung kết thường sẽ được công bố ngay sau khi tập huấn, năm nay vì số lượng người tham gia nhiều chưa từng có, cho nên thời gian công bố danh sách bị lùi lại trễ một ngày.

Nhưng bắt đầu từ chín giờ sáng nay mọi người đã có thể tra danh sách những người vào chung kết.

Toàn tỉnh tổng cộng có hơn ba trăm trường đại học, trong đó chỉ có chừng hơn trăm trường top đầu cử người tham gia.

Người tham gia tính toán cũng phải khoảng hai nghìn người, tất cả đều là những học sinh ưu tú hàng đầu của tỉnh.

Có thể nói, trong giải đấu như ngày số lượng ứng cử viên lọt vào vòng trong chính là đại biểu cho xếp hạng của toàn tỉnh!

Vì vậy, mặc dù là vòng đấu loại, nhưng đối với các thí sinh thì đều rất quan trọng.

Xét cho cùng chỉ có 20% thí sinh đứng đầu của tỉnh có thể vào được chung kết, phần lớn chỉ là làm nền cho họ, thế nhưng thông qua vòng sơ loại cũng có thể biết được vị trí của mình, điều đó cũng khiến lòng người kích động vô cùng.

Vậy nên, trước khi kết quả được công bố, chủ đề bàn tán về Triệu Viện và Triệu Minh Khê cũng lập tức trở nên ít hơn rõ ràng, tất cả đều dồn sự chú ý vào danh sách lọt vào chung kết.

Minh Khê đã ăn sáng xong từ lâu, cô đến lớp học ngồi, mở trình duyệt trên di động ra, vào tài khoản truy vấn, chỉ chờ đến chín giờ cổng tra kết quả mở ra là nhanh chóng giật mạng tra xem bản thân có vào vòng trong hay không.

Trừ cô ra, ở lớp quốc tế cũng chỉ có hai người khác tham gia, trước kia lớp quốc tế cũng chẳng có ai quan tâm mấy cuộc thi đua này.

Nhưng năm nay bởi vì có Triệu Minh Khê. Toàn bộ lớp quốc tế cũng hăng hái một cách khó hiểu, tất cả nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ treo trên tường mà đếm ngược cho cô, mọi người đều chờ đến khi kim đồng hồ chỉ đến chín giờ.

Phó Dương Hi cũng không thèm ngủ, đôi mắt dán chặt vào màn hình di động của Minh Khê.

Kha Thành Văn ngồi phía sau hai người, nhìn Phó Dương Hi căng thẳng, tự dưng liên tưởng đến cảnh người chồng chờ đợi vô cùng sốt ruột khi vợ vào phòng sinh. Tất nhiên, lời này cậu ta cũng không dám nói ra, nói ra một chữ thôi đảm bảo là no đòn.

Đang lúc mọi người vô cùng mong ngóng, thời khắc đồng hồ điểm chín giờ khiến lòng người kích động cuối cùng cũng đến!

Minh Khê tập trung tinh thần, ngón tay run nhẹ, nhanh chóng truy cập.

Kết quả…

403 Forbidden Error.

Trang mạng lập tức trắng xóa.

“Để tôi.” Phó Dương Hi dùng điện thoại di động của mình thử xem.

Vẫn ra kết quả tương tự. Trang web hoàn toàn bị sập.

“…”

Phó Dương Hi tức điên đứng phắt dậy: “Trang này dùng server gì vậy? Truy cập hơi nhiều chút là sập, thế này còn tra kết quả kiểu gì?!”

“Anh Hi, hình như thầy Lư đến rồi.” Một tên đàn em kêu lên.

Phó Dương Hi ngó ra ngoài nhìn một cái, chỉ thấy Lư Trương Vĩ lao nhanh về phía lớp, mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt nhìn Triệu Minh Khê cứ như nhìn con gái ruột của mình.

Chờ chút, cảnh tượng này sao lại quen như vậy?

Mí mắt Phó Dương Hi nhất thời giật giật.

Hắn nhìn Lư Trương Vĩ đã xông vào lớp học thì liên hồi thúc giục Triệu Minh Khê bên cạnh: “Nhanh nhanh, Bé Khẩu Trang, đổi chỗ, cậu vào ngồi sát tường.”

“Sao thế?” Minh Khê không hiểu ra sao.

“Nhanh! Cậu vào ngồi chỗ của tôi!” Phó Dương Hi vội la lên.

Cậu có dự cảm xấu, chỉ châm chút thôi là Lư Trương Vĩ sẽ ôm Triệu Minh Khê đến nơi!

Nhưng ngay lúc này Minh Khê đang cúi đầu nhìn điện thoại của mình.

Chỉ thấy trong nháy mắt điện thoại kết nối được.

Cô nín thở dùng hai đầu ngón tay phóng to danh sách, cô bất ngờ nhảy cẫng lên, kích động nói: “Tôi có tên rồi, tôi vào chung kết rồi!”

Cô không nhìn nhầm đấy chứ, đứng thứ ba toàn trường là hạng ba mươi lăm toàn thành phố là sao?!

Trong danh sách không có xếp số thứ tự, Triệu Minh Khê cũng không biết nó có xếp từ trên xuống hay không.

Nhưng cô xác nhận đi xác nhận lại, tên của cô quả thật đang nằm trên đó!

Số báo danh đúng là của cô, không phải trùng tên trùng họ!

A a a cô qua rồi ư?!

Chuyện này mà ở thời điểm trước kia bị hào quang nhân vật chính đè thì đúng là điều không tưởng, nhưng bây giờ thành hiện thực rồi?

Tim Minh Khê đập như trống nổi, phấn khích liếc nhìn chậu cây của mình – ba trăm chín mươi cây lận!

Phó Dương Hi: “Hả? Vào chung kết rồi hả?”

“Đúng vậy, tôi vào vòng trong rồi!”

Phó Dương Hi còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Triệu Minh Khê bên cạnh đang vô cùng thích chí, theo bản năng khóe miệng khẽ cong lên.

Nhưng không ngờ tới ngay một giây tiếp theo, Triệu Minh Khê lập tức nhào vào l*иg ngực phấn khích ôm chầm lấy cậu.

……

???

!!!

Phó Dương Hi một tay còn cầm điện thoại, một tay khác còn đang tính kéo Triệu Minh Khê đến đổi chỗ với mình. Cứ như vậy mà bất ngờ không kịp đề phòng bị Triệu Minh Khê ôm lấy.

Còn ở ngay trước mặt cả lớp.

“Cạch”, di động trong tay Phó Dương Hi rơi xuống.

Phó Dương Hi trợn to hai mắt, khuôn mặt nhiễm chút sắc đỏ.

Hương vị thiếu nữ xông vào mũi, tràn ngập khoang ngực.

Biết, biết cô kích động, nhưng cũng không thể trực tiếp ôm lấy người bên cạnh như vậy chứ?! Nhỡ đâu bên cạnh không phải là cậu thì sao? Nhỡ đâu là người khác, vậy chẳng phải là bị người khác lợi dụng à?!

Con tim của Phó Dương Hi đập loạn như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Lư Trương Vĩ đã từ cửa phòng học lao đến.

Sắc mặt Phó Dương Hi thay đổi, cậu ôm chặt lấy Triệu Minh Khê đổi một vòng.

Để Triệu Minh Khê chuyển vào chỗ ngồi phía trong, nhanh chóng vươn tay ý ngăn cản ra trước mặt Lư Trương Vĩ: “Thầy đi ôm Kha Thành Văn đi đừng ôm tôi.”

Thầy Lư đang mặt đầy phấn khởi: “…”