Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Chương 46: Tu hú chiếm tổ

Chuyện Minh Khê không biết là - ngay lúc cô đang mừng sinh nhật với Phó Dương Hi và đám Hạ Dạng, Đổng Thâm - người nhà họ Triệu cũng có đến.

Ngày sinh nhật của Minh Khê khiến người nhà họ Triệu ai nấy đều khó nghĩ, họ không biết tình cảm đã rạn nứt đến mức này thì phải làm sao mới có thể ở bên Triệu Minh Khê, cùng hàn gắn lại khe hở - bây giờ dù họ có muốn chúc mừng sinh nhật vì cô, cô cũng không muốn tham gia.

Cho nên, buổi sớm hôm sinh nhật Minh Khê, không khí trên bàn ăn sáng của nhà họ Triệu rất ủ dột.

Tất cả mọi người đều biết hôm nay là sinh nhật Triệu Minh Khê, nhưng nhìn sang vị trí trống không trên bàn cơm, ai nấy đều trầm mặc, quấy cháo trong bát một cách máy móc. Họ không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Lần trước Triệu Vũ Ninh ở khách sạn hơn nửa tháng, nhất quyết không chịu về nhà. Nhưng vì Triệu Viện đi tập huấn, phải hơn mười ngày không ở nhà, cuối cùng cậu ta vẫn bị Triệu Trạm Hoài nửa là lừa phỉnh, nửa là ép buộc lôi về. Nhà họ Triệu không thể để cho một đứa nhóc mới 15-16 tuổi như cậu ta sống ở ngoài một mình thật được.

Nhưng điều kiện đầu tiên khiến Triệu Vũ Ninh đồng ý về nhà ở là phải cho phép cậu ta nuôi bé mèo hoang nhặt được ở gần khách sạn.

Triệu Viện dị ứng lông mèo, gặp lông sẽ xuất hiện triệu chứng ngứa và nổi mẩn đỏ trên da. Tuy trước đó không lâu Triệu Viện gây họa, tạo thành tổn thất cho công ty của Triệu Trạm Hoài, nhưng bà Triệu, Triệu Trạm Hoài và ông Triệu cũng không thể vì tức giận mà coi sức khỏe Triệu Viện như trò đùa được.

Thế nên bà Triệu thầm bàn với ông Triệu, tạm đồng ý lời Triệu Vũ Ninh trước, cứ để cậu bé mang mèo về rồi nuôi 10 ngày. Đợi khi Triệu Viện về nhà sẽ nhân lúc cậu ta không để ý, đưa mèo đi, coi như là kế hoãn binh.

Triệu Vũ Ninh không hay biết tính toán của mọi người trong nhà là cứ lừa lừa để cậu ta về nhà trước đã - cậu ta còn tưởng rằng họ thật sự để mình nuôi mèo, cho nên hào hứng kéo bạn bè đến tiệm thú cưng mua một loạt đồ như bồn cát mèo, cát mèo, máy cấp nước cấp đồ ăn tự động... Cậu ta bày biện cho Tiểu Mĩ một cái ổ trên tầng ba biệt thự.

Suốt hai ngày cậu ta lúi húi vì ổ mèo, trốn trên tầng ba không xuống nhà.

Sáng nay cậu ta xuống ăn cơm, toàn thân dính đầy lông mèo. Cậu ta thấy vị trí đối diện mình trống rỗng, thoáng chốc cảm thấy buồn bã ỉu xìu. Bây giờ cậu ta có mèo rồi, nhưng người lúc trước hào hứng vui vẻ, lén nuôi mèo cùng cậu ta thì đã biến mất.

Triệu Minh Khê sẽ không gắp thức ăn cho cậu ta, cũng sẽ không thức đến nửa đêm chơi game cùng cậu ta nữa.

Trong lòng Triệu Vũ Ninh cô đơn, cậu ta không chỉ mất một người chị gái, mà còn mất đi cả một người bạn quan trọng.

Triệu Vũ Ninh thầm nhẩm tính thời gian, mới phát hiện ra Triệu Minh Khê đã hơn hai tháng không về nhà. Quy đổi ra thì bằng ¼ của năm. Qua lâu đến thế, cuối cùng người trong nhà mới đều nhận ra một điều: ít nhất trong ngắn hạn, Triệu Minh Khê tuyệt đối sẽ không trở về nữa.

Dù Triệu Vũ Ninh không muốn thì cũng đành phải thừa nhận sự thật này.

Mấy ngày nay cậu ta nuôi mèo là vì muốn khiến mình xao nhãng, khỏi phải nhớ đến chuyện này. Nhưng nào ngờ, tuy Triệu Minh Khê mới chỉ về nhà ở 2 năm, nhưng trong nhà nơi nơi đều có dấu vết của cô - ví như cái đệm màu lam nhạt trên ghế. Triệu Vũ Ninh nhìn thấy trên cái đệm lam nọ không một bóng người, chỗ của cô không có đồ ăn được bưng lên, trong lòng cậu ta thấy rất khó chịu.

Triệu Vũ Ninh không hé răng.

Bà Triệu dạo gần đây cũng ăn không ngon, ngủ không yên, thoạt trông già nua đi nhiều, cũng không có tâm tình chuyện trò.

Triệu Mặc thì không ở nhà.

Triệu Trạm Hoài tâm tình tối tăm ăn cơm, ăn xong anh ta còn phải nhanh chóng đến công ty, giải quyết tình thế rối rắm từ đợt trước.

Chỉ riêng ông Triệu nhìn báo, lại liếc sang chỗ ngồi trống rỗng của Minh Khê, trong lòng nao nao: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay là sinh nhật Minh Khê, cả nhà.. có ý tưởng gì không?”

“Con bé không chịu nhận chúng ta, cũng không chịu về nhà, biết tổ chức sinh nhật cho nó thế nào?” Bà Triệu khàn giọng nói, ngữ điệu chán nản như muốn đứt hơi đến nơi: “Bây giờ người nó ghét nhất chắc là tôi đây này.”

Ngẫm thử, người làm mẹ như bà thật sự quá thất bại, Triệu Vũ Ninh không thích bà, Minh Khê giờ cũng chán ghét bà.

Dường như chỉ có Triệu Viện là gần gũi với bà —— nhưng nghĩ đến đây, bà Triệu lại càng thấy tim đau nhói, không phải ruột thịt thì gần gũi nữa cũng có ích lợi gì đâu?

Ngộ nhỡ ngày nào đó Triệu Viện tìm được cha mẹ đẻ rồi rời đi với họ thì sao?

Thế khác nào bà công cốc?

Ba năm trước, lúc phát hiện Triệu Viện không phải con đẻ, nhà họ không hề có ý định đi tìm cha mẹ đẻ của con bé.

Thực ra lúc ấy ông Triệu có ý định tìm kiếm.

Bởi vì ông Triệu là một người tư tưởng truyền thống, coi trọng quan hệ huyết thống hơn - Triệu Viện không phải con gái ông, khác nào ông đang nuôi con hộ người khác?

Cũng chính ông kiên trì chuyện nhất định phải tìm được Triệu Minh Khê.

Nhưng hồi đó bà Triệu thương Triệu Viện, không nỡ để cô ta đi, cho nên bà khóc lóc ngăn không cho ông Triệu tìm kiếm cha mẹ đẻ của Triệu Viện.

Về sau, chuyện cha mẹ đẻ của Triệu Viện coi như án treo, không giải quyết được gì.

“Đừng nói mấy lời chán nản thế.” Ông Triệu nhíu mày: “Quan hệ huyết thống sao mà cắt đứt được.”

Triệu Trạm Hoài nói thêm: “Con bé là con gái mà một thân một mình đi tập huấn, quá vất vả, nhất định phải tổ chức sinh nhật cho nó. Minh Khê đã mười tám tuổi rồi, mà chúng ta lại mới chỉ tổ chức sinh nhật cho nó có 2 lần.”

Câu cuối cùng được thốt ra, bốn người trên bàn ăn đều trầm mặc.

….....

Nếu không phải Triệu Trạm Hoài nhắc đến thì suýt chút nữa họ đã quên, Triệu Minh Khê lớn đến vậy mà mới chỉ được tổ chức sinh nhật có 2 lần.

Lần đầu tiên còn bị Triệu Mặc chọc tức đến phát khóc.

Năm thứ hai, bạn bè của Triệu Viện đến nhà, con bé xảy ra tranh chấp với họ - cũng không phải một hồi ức đáng nhớ lại.

Ông Triệu bà Triệu, Triệu Trạm Hoài, Triệu Vũ Ninh bỗng nhiên đều vô cùng đau lòng thay cho Triệu Minh Khê.

Khi Triệu Viện có thể không sầu không lo trưởng thành, được học các loại tài lẻ như đàn dương cầm, hội họa, cưỡi ngựa... con bé chỉ có thể ở một nơi hẻo lánh, đợi được nhận nuôi, sống những tháng ngày khốn khó vì nghèo đói cùng với bà nội. Khi Triệu Viện ngã một cái, người trong nhà ai nấy đều thay phiên nhau ôm lấy nó an ủi thì Minh Khê chỉ có thể yên lặng tự đứng dậy. Hằng năm đến ngày sinh nhật Triệu Viện đều được người nhà và bạn bè tặng một chồng quà, quà cáp nhiều đến độ phải bóc vài ngày mới hết, Minh Khê chắc chỉ có mỗi một chén mì trường thọ mà thôi......

Trước đây, họ rất ít nghĩ đến những điều này.

Bởi vì khi Minh Khê mới về, ăn diện thoạt nhìn vẫn tươm tất, không giống như quá khổ sở, bà nội con bé chăm sóc cho nó cũng rất tốt, ít nhất không lo ăn mặc.

Trong lòng họ tuy cũng có áy náy, nhưng cảm giác xa lạ chiếm phần hơn.

Mới đầu họ đều ôm tâm lý bồi thường, nhưng lâu ngày cũng dần quên Minh Khê là đột nhiên được họ tìm về.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ nào, khi ấy Minh Khê nhớ mong người bà nội nhận nuôi mình đến vậy là bởi hai bà cháu họ sống nương tựa lẫn nhau – và cả thân quần áo tươm tất lúc cô mới về, có khi nào là dùng đồng tiền lương làm thêm ít ỏi suốt đợt nghỉ đông và nghỉ hè để mua chăng?

Bọn họ không dám nghĩ sâu.

Bởi càng nghĩ, trong lòng lại càng thấy đắng chát.

“Con có lỗi với chị Minh Khê.” Triệu Vũ Ninh cúi gằm đầu, nước mắt bỗng nhiên từng giọt từng giọt rơi xuống: “Lần trước thi đua Hóa học, con không biết chị ấy cũng rất muốn tham gia, con thấy trên bàn chị ấy có phiếu báo danh, nghĩ rằng dù sao chị ấy cũng chỉ ở lớp thường, thành tích cũng không tốt, không dùng đến, nên con cầm đi cho chị Triệu Viện.”

“Sau đấy chị Minh Khê nổi giận, không chơi với con nữa. Trong lòng con cảm thấy áy náy, nhưng lại cứng đầu không chịu xin lỗi. Không ngờ bây giờ ——”

Không ngờ bây giờ, đến cả cơ hội nói lời xin lỗi cũng không có nữa rồi.

Triệu Vũ Ninh nói xong bèn khóc nức lên, thút tha thút thít, quăng đũa chạy về phòng.

Trên bàn ăn một trận im lặng.

Triệu Vũ Ninh nói cậu ta có lỗi với Triệu Minh Khê, nhưng cả nhà họ, lại có ai là chưa từng làm điều có lỗi với cô?

Chỉ tính những điều mà họ nhớ được thôi cũng có cả đống.

Đều là một ít chuyện cỏn con.

Nhưng sau khi cô rời đi, những chuyện này lại như những cái dằm nho nhỏ trong tim, thỉnh thoảng nhói một cái, khiến họ bàng hoàng nghĩ, có thể nào, chính những việc nhỏ này tích tụ lên trên người Minh Khê, lâu ngày thành rơm rạ, đẩy cô đi xa thật xa?

Ông Triệu đứng lên, bước đến bên cửa sổ, nặng nề hít điếu thuốc, nói: “Hồi Minh Khê mới về, có một hôm con bé và Viện Viện cùng tan học về, bố mới đi công tác xong, theo bản năng ôm lấy Viện Viện. Lúc ấy chắc con bé buồn lắm.”

Triệu Trạm Hoài khó khăn nói: “Trước kia con cũng rất quá đáng, cuối tuần nào cũng do con đón Viện Viện.”

Tội lỗi của bà Triệu còn nhiều hơn bội phần.

Bà nhìn chằm chằm bàn ăn chưa động được mấy miếng, nuốt không trôi, đôi mắt đỏ lên.

*

Trong hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Ngạc Tiểu Hạ nhận được điện thoại do cậu của cô ta gọi từ bệnh viện, báo cho cô biết đã có kết quả.

Hàng mẫu mà cô ta gửi qua để xét nghiệm chỉ ra rằng người nam trong đó không có quan hệ huyết thống với hai người nữ.

Mà xét trên ADN của hai người nữ thì cho ra kết quả họ có quan hệ mẹ con.

Ngạc Tiểu Hạ không tin nổi vào lỗ tai mình, ngạc nhiên như bị sét đánh trúng, bàn tay nắm điện thoại run rẩy: “Sao lại thế được? Cậu, cậu không nhầm đấy chứ?”

Cô ta vốn tưởng cùng lắm thì Triệu Viện chỉ là chị em cùng cha khác mẹ, hoặc cùng mẹ khác cha với Triệu Vũ Ninh, Triệu Viện có thể là con gái riêng... nhưng nào ngờ họ lại hoàn toàn không có quan hệ huyết thống???

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Mà cái nữa, tại sao Triệu Viện lại có quan hệ huyết thống với bà bảo mẫu kia? Không nhầm đấy chứ?

“Tiểu Hạ, hàng mẫu cháu gửi tới là của ai vậy?” Cậu của cô ta nói từ đầu bên kia điện thoại: “Cậu nhờ đồng nghiệp mười mấy năm trong ngành kiểm tra cho cậu, sao lại có vấn đề được?”

Ngạc Tiểu Hạ đã không nghe lọt cậu mình đang nói những gì nữa.

Cô ta kinh ngạc quá đỗi, suýt thì không cầm nổi di động, thảng thốt đến gần như mất tiếng. Mãi sau cô ta mới định thần lại, nuốt nuốt nước miếng, vội vàng nói: “Cậu, cậu gửi bản gốc và bản copy của kết quả xét nghiệm cho cháu, gửi cả bản điện tử nữa ạ, đây là thứ rất quan trọng với cháu.”

Há lại không quan trọng cho được?

Ngạc Tiệu Hạ thầm cảm giác được, cô ta đã phát hiện ra một bí mật động trời của nhà họ Triệu.

Chuyện này muốn xử lý như thế nào - cô ta cần phải suy nghĩ thật kỹ trước đã.

Ngạc Tiểu Hạ cúp điện thoại, quỳ rạp xuống đất, vẫn đang hồn xiêu phách lạc, chưa thể hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hiện giờ cô ta mới dần dần nhớ lại những phản ứng kỳ quái trước đây của Triệu Viện ——

Hai năm sau khi Triệu Minh Khê vào nhà họ Triệu, khi cô ta nói gương mặt dưới lớp khẩu trang của Triệu Minh Khê chắc chắn chỉ thường thường tầm phào - mặt Triệu Viện khi ấy cứng ngắc.

Khi cô ta nói Triệu Minh Khê bị người nhà Triệu Viện ghét bỏ, Triệu Viện vừa “nhẹ nhàng” khuyên cô ta, bảo cô ta không cần nói lung tung, lại vừa thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ nhớ lại, Ngạc Tiểu Hạ như ngờ ngợ nhận thấy dưới cái thở phào nọ còn ẩn giấu chút nơm nớp lo âu.......

….....

Và, thể nào, tình cảm Triệu Viện dành cho Triệu Trạm Hoài lại có chút kỳ quặc đáng ngờ.

Nếu hai người này không phải anh em, Ngạc Tiểu Hạ suýt thì lầm tưởng Triệu Viện thích anh cả của mình! Trước kia Ngạc Tiểu Hạ còn từng trêu Triệu Viện là brocon*.

[*Brocon (brother complex) là cách gọi người chị/em gái có tình cảm trên mức bình thường đối với anh/em trai của mình (có thể cùng huyết thống hoặc không)]

Giờ ngẫm lại, không phải thích thì là gì nữa ——? !

Thế thì, thực ra Triệu Viện biết bản thân mình không phải con đẻ nhà họ Triệu? Liệu người nhà họ Triệu có biết hết không?

Và, chuyện Triệu Viện có quan hệ huyết thống với Trương Ngọc Phân, nhà họ Triệu có hay biết không?!

—— Hẳn là họ không biết!

Nếu không, tại sao trước kia mỗi lần cô ta đến nhà họ Triệu, thái độ của Triệu Viện và người nhà với Trương Ngọc Phân chỉ như đối đãi một bảo mẫu bình thường?

Hai năm trước Triệu Minh Khê mới trở về. Nhà họ Triệu tuyên bố với bên ngoài là do đứa con gái này thân thể không tốt, vẫn luôn nuôi ở nông thôn.

Nhưng lời ấy trong giới quyền quý chẳng được mấy người tin, kể cả nhà họ Ngạc, đều thầm cảm thấy có lẽ cô ta là con gái riêng của ông Triệu.

Nhưng chẳng thể ngờ, drama này lại là do bế nhầm con?!

Ngạc Tiểu Hạ vì gia đình cực phẩm này mà sửng sốt đến độ đầu óc quay mòng mòng.

Nếu để cả trường biết, hoa khôi giảng đường được yêu chiều từ bé như Triệu Viện chỉ là một đứa tu hú chiếm tổ, còn người vẫn luôn bị xa lánh như Triệu Minh Khê đúng lý ra mới là người nên quen biết bọn họ từ nhỏ, được giới quyền quý nâng như công chúa.

Bạn bè, tài nguyên, người nhà, tiền tài, thân phận - vốn dĩ tất cả đều thuộc về Triệu Minh Khê.

—— Cả trường sẽ nghĩ thế nào đây... Trời ạ!

*

….....

Ở bên này.

Sau khi người nhà họ Triệu hạ quyết tâm, đến chạng vạng, chờ Triệu Trạm Hoài tan làm, cả nhà bèn lên xe SUV, trong cốp xe chứa bánh ngọt đã đặt sẵn và một số quà cáp tự mua, cùng xuất phát đến chỗ Triệu Minh Khê tập huấn.

Triệu Trạm Hoài lái xe, Triệu Mặc đội mũ lưỡi trai ngồi ở ghế phụ, ông Triệu bà Triệu và Triệu Vũ Ninh thì ngồi ở ghế sau.

Từ một góc độ nào đó mà nói, chuyện Triệu Minh Khê cắt đứt hoàn toàn với gia đình lại khiến toàn thể nhà họ Triệu rốt cục cũng tụ tập đông đủ một lần, cùng đồng tâm hiệp lực đi làm một chuyện.

Nhưng khi bọn họ đến nơi, Triệu Minh Khê đã không ở trong khách sạn tập huấn nữa.

Sau khi hỏi tiếp tân và một vị học sinh, họ biết được Triệu Minh Khê đi ăn sinh nhật cùng bạn bè mình.

Bởi vì không biết cô đi chỗ nào, cũng không gắn định vị trong di động của cô, người nhà họ Triệu đành phải gửi xe ở gara, thuê một căn phòng khách sạn rồi ngồi trên sô pha chờ.

Nhắc đến Phó Dương Hi, người nhà họ Triệu đều có chút bồn chồn.

“Vị thái tử kia chẳng lẽ thích chị Minh Khê? Không thì sao lần trước lại vì chị Minh Khê mà đánh anh hai?”

Triệu Mặc nghe thấy tên Phó Dương Hi thì vô cùng bực bội: “Triệu Vũ Ninh, em nói lại xem nào, cái gì là thằng nhãi họ Phó kia đánh anh? Rõ ràng là bọn này đánh nhau, anh cũng đấm cho nó bầm tím vài chỗ đấy nhé? Mà đám nhãi ranh kia còn lấy nhiều hϊếp ít nữa!”

Ông Triệu nhìn đồng hồ treo tường, sắc mặt tối tăm: “Đã hơn 10h tối, khuya vậy rồi mà Minh Khê còn chưa về? Đừng nói là nó yêu sớm?! Còn chưa đủ 18 tuổi thì yêu đương cái gì, thằng nhóc kia có giàu đến mấy cũng không được! Hừ, để bố đi tìm xem sao.”

Triệu Trạm Hoài vội ngăn ông Triệu lại.

“Bố, bố bình tĩnh lại đã, bây giờ dù con bé có yêu sớm ——” Triệu Trạm Hoài tạm dừng một chút mới nói: “Chúng ta cũng không thể ngăn cấm.”

“Can thiệp vào sẽ chỉ làm xấu thêm quan hệ giữa chúng ta và con bé.”

Lời Triệu Trạm Hoài thốt ra khiến trong phòng trở nên tĩnh mịch, ai nấy lại tiếp tục trầm mặc.

Mãi đến hơn 11h30, người nhà họ Triệu cũng không thấy Triệu Minh Khê trở về.

Đợi hơn năm tiếng đồng hồ, bà Triệu sức khỏe kém nhất mặt mũi trắng bệch, mệt mỏi nửa nằm trên sô pha.

Ông Triệu và Triệu Trạm Hoài không kiềm chế được, ra ngoài tìm tìm, định đứng ở cửa khách sạn đợi một hồi.

Vừa ra ngoài, họ đυ.ng phải Triệu Viện và đám bạn bè vừa cùng đi ăn khuya về.

Triệu Viện ngạc nhiên: “Bố, anh cả, sao hai người lại đến đây?”

Họ định chúc mừng sinh nhật cho Triệu Minh Khê, còn riêng thuê một căn phòng, còn chưa kịp báo cho Triệu Viện.

Ông Triệu và Triệu Trạm Hoài có hơi xấu hổ, chỉ biết hơi hơi gật đầu.

Triệu Viện tưởng họ tới thăm mình, nhưng ngay lập tức nhớ ra hôm nay là sinh nhật Triệu Minh Khê, tâm tình vui vẻ ngay tức khắc biến mất.

Mà đám Bồ Sương bên cạnh không biết hôm nay là sinh nhật Triệu Minh Khê, cả đám đều tưởng sinh nhật Triệu Minh Khê và Triệu Viện đều vào 14/10.

Trông thấy người nhà Triệu Viện, cả đám đều tưởng họ đến thăm Triệu Viện.

Mấy thiếu nữ đều niềm nở, chào hỏi ông Triệu và Triệu Trạm Hoài: “Bác, anh, hai người đi ăn khuya cùng bọn cháu không ạ? Hôm nay Viện Viện bao hết.”

Nhưng ông Triệu và Triệu Trạm Hoài nhận ra Bồ Sương và một nữ sinh khác —— theo lời nam sinh mà họ hỏi ban nãy, hai nữ sinh này ném cặp sách, túi bút, bài thi... của Triệu Minh Khê vào thùng rác trước, rồi sau đó Minh Khê xảy ra xung đột rất lớn với họ, bị thầy Khương mắng mỏ.

Lúc ấy nghe kể lại, người nhà họ Triệu đều tức đến nghẹn lời.

Nhưng cái họ không ngờ nhất là xảy ra việc như vậy, Minh Khê không nói với người nhà đã đành, Triệu Viện cũng không hề hé nửa lời cho cả nhà biết!

Nếu không phải vì hỏi được bạn bè của Tiểu Thẩm thì chỉ e đến giờ họ vẫn chẳng hay biết gì.

Cái nữa là, hiện giờ, Triệu Viện lại còn nói nói cười cười đi chơi về cùng đám Bồ Sương.

Ông Triệu và Triệu Trạm Hoài đồng loạt nhìn về phía Triệu Viện, sắc mặt sa sầm.

Triệu Viện không hay người nhà đã biết hết chuyện xảy ra buổi chiều, không kịp phản xạ lại, thấy họ như thế bèn hỏi: “Bố, anh, hai người sao vậy?”

Đúng lúc này, Triệu Vũ Ninh và bà Triệu, Triệu Mặc cũng cùng đi ra từ khách sạn.

Triệu Vũ Ninh liếc mắt một cái đã thấy Bồ Sương và nữ sinh gây sự còn lại, lửa giận chiếm thế thượng phong, cậu ta xông lên mắng: “Móa, người Việt Đằng nói buổi chiều chính là hai cô phải không? Hai người còn có mặt mũi đứng ở đây? Hai người các cô bắt nạt Triệu Minh Khê ra sao? Có gan thì giờ nói rõ ra!!”

Bồ Sương và mấy nữ sinh còn lại giật mình, mặt trắng bệch.

Chẳng lẽ người nhà Triệu Viện đến đây không phải vì thăm Triệu Viện, mà là để thay Triệu Minh Khê tính sổ với họ chuyện buổi chiều?

Trận thế quá lớn rồi?! Gì mà cả nhà cùng đến?!

Sao bảo nhà họ Triệu chỉ yêu thương Triệu Viện, không thèm để ý Triệu Minh Khê cơ mà?