Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Chương 23-1

Edit: Pinkie

Khi Triệu Trạm Hoài về nhà, anh gọi mẹ Triệu vào thư phòng, giải thích ngắn gọn tình hình với mẹ Triệu.

Mẹ Triệu vẫn chưa tin: “Dì Trương làm việc ở nhà chúng ta nhiều năm như vậy, luôn luôn trung thực, còn Minh Khê mới đến nhà chúng ta hai năm, dì ấy việc gì phải nhằm vào Minh Khê? Có phải trợ lý của con đã nhìn lầm không?”

Triệu Trạm Hoài nhớ lại cảnh Minh Khê tuyệt tình ném ảnh chụp, trong lòng khó chịu, nói với mẹ Triệu: “Vậy chúng ta gọi từng người giúp việc vào để tìm hiểu chi tiết.”

Trong biệt thự nhà họ Triệu, ngoại trừ bảo mẫu dì Trương, còn có một dì nhân viên làm thêm giờ khác, một đầu bếp phụ trách nấu ăn, một tài xế và một người làm vườn.

Trương Ngọc Phân căn bản không biết Triệu Trạm Hoài vừa về đã gọi mẹ Triệu vào thư phòng, còn có ngoại trừ bà ấy ra thì những người khác được gọi lần lượt vào thư phòng, không biết để làm gì.

Chỉ biết là những người này sau khi đi ra, đều không khỏi nhìn bà một cái.

“Xảy ra chuyện gì?” Không hiểu sao Trương Ngọc Phân lại có linh cảm không tốt.

Vài người khác tránh bà ấy.

Dì làm thêm giờ có quan hệ không tốt với bà ấy thì dùng ánh mắt khác thường nhìn bà, nói một câu: “Bà tự cầu phúc đi.”

Hai năm trước, Triệu Minh Khê mới đến, nhà họ Triệu nói là bởi vì thân thể của Triệu Minh Khê không tốt, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở nông thôn, bây giờ đến mười lăm tuổi mới trở về.

Mọi người cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao bọn họ cũng chỉ làm việc ở nhà họ Triệu có mấy năm, cũng không xen vào chuyện nhà của nhà họ Triệu.

Nhưng Trương Ngọc Phân khác với bọn họ. Trương Ngọc Phân ở nhà họ Triệu mấy chục năm, là người làm lâu năm, ỷ vào việc chăm sóc Triệu Viên nhiều năm nên thường xuyên cậy già lên mặt.

Sau khi người nhà họ Triệu đón Triệu Minh Khê về, lực chú ý của mọi người từ trên người Triệu Viên chuyển một nửa cho Triệu MInh Khê. Vì thế Trương Ngọc Phân thường xuyên bất bình thay cho Triệu Viên.

Thật ra cũng không làm ra chuyện gì đặc biệt quá phận, chỉ là lạnh lùng liếc mắt, âm dương quái khí nói vài câu.

Trước đó, Triệu Minh Khê đã muốn nói gì đó, nhưng lại không thể đưa ra bằng chứng Trương Ngọc Phân thô bạo với cô nên mọi chuyện cũng không giải quyết được gì.

Mấy nhân viên khác đều cảm thấy Trương Ngọc Phân già đời, không cần thiết so đo với bà ấy, thế là cũng không đâm thọc với người nhà họ Triệu.

Mà người nhà họ Triệu lại không phát giác chuyện này.

Nhưng không ngờ rằng hôm nay Triệu Trạm Hoài lại đặc biệt từ công ty trở về là để chất vấn chuyện này.

Trong nháy mắt Trương Ngọc Phân biết chuyện gì đã xảy ra, còn nói với dì làm thêm giờ kia: “Ngạc nhiên chưa, cho dù là biết tôi có thái độ không tốt với cô Minh Khê thì có làm sao, chẳng lẽ vì chút chuyện nhỏ này mà đuổi tôi đi sao? Nhiều lắm cũng chỉ giáo huấn hai ba câu.”

Dì làm thêm giờ không phục, nhìn bà ấy gõ cửa tiến vào phòng làm việc.

Mặc dù cảm thấy bà ấy rất đáng ghét, nhưng cũng cảm thấy lời bà ấy nói chính là sự thật….

Kết quả ý nghĩ này còn chưa kịp xuất hiện, thì đã có tiếng Triệu Trạm Hoài từ trong thư phòng đột nhiên truyền đến: “Việc nhỏ? Dì chỉ là một bảo mẫu lại quá phận, dì quản chuyện này mà gọi là việc nhỏ sao?! Dì có biết vì những chuyện nhỏ nhặt này mà Minh Khê ——”

Trong thư phòng, mẹ Triệu kinh ngạc: “Minh Khê làm sao?!”

“Không có gì.” Triệu Trạm Hoài sứt đầu mẻ trán, không dám nói chuyện Triệu Minh Khê muốn vạch rõ giới hạn với bọn họ, chỉ có thể nói: “Cũng bởi vì những chuyện này, Minh Khê mới rời nhà đi ra ngoài.”

Mẹ Triệu không hiểu: “Số lần Minh Khê bỏ nhà đi còn ít sao? Lần trước không phải con đến gặp con bé sao, nói là ngày tổ chức sinh nhật thì con bé sẽ trở về? Hôm nay sao đột nhiên con lại nổi giận cái gì vậy?”

Triệu Trạm Hoài không biết nên giải thích thế nào, chỉ xanh mặt nhìn chằm chằm, dọa cho Trương Ngọc Phân nơm nớp lo sợ: “Được rồi, dì cầm tiền rồi đi đi.”

Muốn để Minh Khê trở về, trước mắt Triệu Trạm Hoài cũng không có biện pháp nào tốt. Tặng đồ như trước đây hình như không có thành ý, nếu như đuổi việc Trương Ngọc Phân, nói không chừng trước ngày sinh nhật Minh Khê có thể sẽ trở về, như vậy trong nhà mới có thể duy trì ổn định.

Đầu Trương Ngọc Phân ong một tiếng, sắc mặt trắng bệch, há to miệng không dám tin.

Mẹ Triệu cũng không hiểu ra sao, đứng lên: “Để cho dì ấy nói xin lỗi với Minh Khê không được sao, vì sao đến mức phải đuổi người, dì ấy tuổi đã cao, cũng hơn bốn mươi, năm mươi tuổi thì có thể đi đâu tìm việc cơ chứ?”

Mấy người bên ngoài nghe thấy động tĩnh trong thư phòng thì tất cả đều nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.

Hôm nay Triệu Trạm Hoài làm sao vậy, sao một người đàn ông thường ngày hiền lành, hôm nay lại đột nhiên muốn đuổi người?

*

Bên này của Triệu Trạm Hoài còn đang giằng co, thì Minh Khê đang bị giáo viên chủ nhiệm lớp quốc tế gọi lên.

Minh Khê còn tưởng rằng giáo viên chủ nhiệm muốn trách cứ mình lên lớp còn nói chuyện, nhưng không nghĩ tới giáo viên chủ nhiệm quan tâm tới chuyện cô chuyển từ lớp thường lên lớp quốc tế một thời gian, liệu cô có gặp khó khăn gì không, phải chăng có theo kịp hay không.

Thầy Lư chủ nhiệm lớp ôn hòa bảo: “Minh Khê, hai ngày nữa sẽ là kỳ thi tháng 10, nếu em cảm thấy quá sức, lấy lý do không theo kịp tiến độ thì có thể xin không tham gia.”

Minh Khê có chút không hiểu, làm sao lời nói của giáo viên chủ nhiệm lại có ý giống như là không muốn để cho cô tham gia cuộc thi lần này?

Giáo viên chủ nhiệm tránh ánh mắt của cô, hớp miếng trà, nhỏ giọng nói: “Thật ra là thế này, chủ yếu là điểm trung bình của lớp quốc tế mỗi lần đều kém hai lớp còn lại rất nhiều, mà kém càng nhiều, thì thầy càng không biết giấu mặt vào đâu —— Hay là em để đến kỳ thi tháng 11 hẳn tham gia? Dù sao nhà trường cũng cho phép những học sinh chuyển lớp được thiếu bài thi đầu.”

Minh Khê đã hiểu ngay.

Tại trường trung học A, ba lớp này độc lập với lớp thường, tiến độ học hành cũng vượt hơn lớp thường, không chỉ học trong sách giáo khoa không thôi.

Đừng nói mỗi năm lớp chuyên đi thi quốc gia, lớp nâng cao thì có thành tích cân bằng, ngay cả lớp quốc tế, phạm vi kiến thức học cũng vượt xa lớp thường một khoảng lớn.

Có thể nói hai mươi mấy lớp thường không thể nào đánh đồng với ba lớp này.

Mỗi lần kiểm tra cũng không cùng chung một bộ đề thi.

Mà Minh Khê lại học ở lớp thường trong một khoảng thời gian dài.

Duy chỉ có một lần thi tốt nhất, là lần vô tình đứng thứ ba của lớp thường.

Nhưng cho dù lớp một của lớp thường thì cũng chỉ giống như ‘đi tham quan’ ở ba lớp này.

Nói cách khác chính là Minh Khê không đủ tư cách.

Vốn dĩ, trong lớp có Phó Dương Hi, tâm tình tốt thì dẫn đầu cả lớp, tâm tình không tốt thì điền loạn vào phiếu trả lời, kéo điểm trung bình của lớp đi xuống.

Bây giờ lại thêm một người của lớp thường tới, chẳng phải lại muốn kéo điểm trung bình thấp xuống một chút nữa hay sao?

Gần đây, giáo viên chủ nhiệm rất đau tim, chỉ là không có thể hiện ra ngoài mà thôi.

Minh Khê không biết làm thế nào để nói với giáo viên chủ nhiệm, là trước đây mình kiểm tra bị điểm kém đều là do bị hạ debuff, bây giờ khi đã hít được vận khí của Phó Dương Hi, đã tích lũy được 66 chồi non thì ảnh hưởng đến cuộc thi đã giảm đáng kể.

Lấy trình độ của cô, tuyệt đối không thể nào xếp hạng thứ nhất từ dưới lên ở lớp quốc tế!

Cô chỉ có thể giả bộ như nghe không hiểu: “Nhưng mà thầy ơi, em muốn tham gia thi. Mấy ngày nay em đã theo kịp tiến độ, em chỉ muốn xem hiện tại con đang ở trình độ nào.”

Giáo viên chủ nhiệm có chút sốt ruột: “Chủ yếu là lớp quốc tế của chúng ta mỗi lần đều đứng chót……”

Minh Khê cắt ngang lời thầy ấy: “Ba lớp tổng cộng có bao nhiêu người, một trăm năm mươi người có đúng không ạ? Biết đâu lần này em có thể lọt vào top hai mươi thì sao? Như vậy sẽ không còn bị kéo điểm trung bình nữa.”

Giáo viên chủ nhiệm há to mồm nhìn cô, có thể cảm thấy cô có chút không biết trời cao đất rộng là gì.

Những cô gái nhỏ thường thích mộng mơ.

Những người trong top hai mươi là ai? Đội tuyển của Thẩm Lệ Nghiêu đã chiếm sáu vị trí, những vị trí còn lại đều chia đều cho lớp chuyên và lớp nâng cao, hầu như lớp quốc tế bọn họ không có ai lọt vào top hai mươi cả.

Thấy thuyết phục Minh Khê không được, giáo viên chủ nhiệm đành phải thả cô đi.

Chỉ là kỳ thi sắp tới giáo viên chủ nhiệm lại thêm sầu hơn một chút.

Bởi vì có chuyện này, Minh Khê cảm thấy áp lực hơn, kỳ thi này nhất định phải thi thật tốt, ít nhất không thể kéo điểm trung bình của lớp đi xuống.

Sau khi trở về lớp học, cô quyết định cày đề cả giờ nghỉ trưa.

Phó Dương Hi biết cô rất quan trọng chuyện kiểm tra nên cũng không quấy rầy cô, giữa trưa gọi đồ ăn, cố ý nói trượt tay gọi nhiều hơn một phần cơm nên chỉ có thể để cho cô ăn.

Minh Khê nhanh chóng làm xong một phần bài thi, vội vàng ăn xong rồi đặt qua một bên, cũng không chú ý tới Phó Dương Hi ở phía sau cô, nhảy qua cửa sổ đi ném hộp thức ăn.

Cả lớp khϊếp sợ nhìn một màn này.

Minh Khê giải đề đến trời tờ mờ tối, cho đến khi tiết học thứ hai vào buổi chiều, cô Dương ở đội văn nghệ đến tìm cô, nói về chuyện tìm người dẫn chương trình cho ngày kỷ niệm thành lập trường.

“Tại sao là em ạ?”

“Em còn không biết sao, bây giờ em rất nổi tiếng.” Cô Dương cười nháy mắt mấy cái, nói: “Nhưng cô vẫn chưa quyết định là ai đâu, chỉ là không thấy em đăng ký nên cô đề nghị em đăng ký đi thôi.”

Sau khi cô Dương rời đi thì Minh Khê mở diễn đàn ra nhìn một chút, mới phát hiện sau chuyện kia của Ngạc Tiểu Hạ, cô đã trở thành hoa khôi của trường năm nay.

Những năm qua, người dẫn chương trình kỷ niệm ngày thành lập trường, tết nguyên đán nếu không phải là Triệu Viên thì chính là một bạn nam có kinh nghiệm dẫn chương trình khác. Mà năm nay, có lẽ do cô tương đối mới mẻ, cho nên mới nổi tiếng trên diễn đàn.

Nhưng đồng thời, một số người trên diễn đàn lại nghi ngờ: “Đây không phải vừa đoạt doanh hiệu hoa khôi trường học của Triệu Viên lại muốn cướp vị trí người dẫn chương trình của cậu ấy luôn sao?”

“Hơn nữa, video kỷ niệm ngày thành lập trường chúng ta sẽ được chiếu trên TV! Đừng chỉ bàn về bề ngoài được không, cho dù thế nào thì thành tích cũng phải đặc biệt tốt nha? Từ lớp thường chuyển tới như gối thêu hoa (1), làm sao thành tích lại bằng hoa khôi trường trước đây được?”

(1) Gối thêu hoa: ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng.

Nhưng mà cũng có người lớp thường phản bác: “Lớp thường vẫn luôn không cùng một bộ đề thi với ba lớp kia của các người. Nói cách khác, hai nhóm chưa bao giờ so đài nhau ở cùng một bộ đề thi, ai cho cậu cứ như vậy mà kết luận Triệu Minh Khê không có thành tích tốt bằng Triệu Viên? Tốt xấu gì cậu ấy cũng đứng top 3 của lớp thường đấy.”

Các bạn học của ba lớp này luôn luôn cao cao tại thượng. Phía dưới lập tức có người trào phúng: “Với đề thi của lớp phổ thông các cậu, đơn giản chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể thi được max điểm. Thi được top 3 thì có gì khó? Giống như nhắm hai mắt cũng đều có thể thi được như vậy.”

Sau đó là một trận cãi vã.

Cuối cùng có một lầu giải quyết dứt khoát: “Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, không phải lập tức có kỳ thi tháng mười sao, chờ nhìn xem thành tích của hai người thôi.”

Minh Khê trừng mắt ngây mồm, mẹ ơi, tình huống này là như thế nào.

Vị trí người dẫn chương trình này ai thích thì làm đi! Cô càng không muốn tranh đoạt với Triệu Viên!

Nhưng mà cô thực sự phải tham gia đợt kiểm tra tháng mười.

Còn nói cô là gối thêu hoa, ngược lại cô muốn xem ai mới là gối thêu hoa đấy.

Minh Khê vén tay áo lên, lập tức trở lại lớp tiếp tục luyện đề.

*

Bên này Triệu Minh Khê đang không muốn làm người dẫn chương trình, thì bên lớp nâng cao lại không vui chút nào.

Những năm qua, người dẫn chương trình không hề nghi ngờ gì, đều từ lớp bọn họ mà ra. Năm nay dựa vào cái gì mà một bộ phận lớn người trên diễn đàn là có khuynh hướng muốn Triệu Minh Khê của lớp quốc tế?

“Triệu Minh Khê xứng sao? Các người đừng có chỉ nhìn mặt không được không?” Bồ Sương nhìn thấy Triệu Viên đang ghé mặt trên bàn, nhịn không được vì cậu ấy mà bênh vực kẻ yếu, chỉ trong vài ngày, cái gì cũng đều bị Triệu Minh Khê đoạt hết, làm người dẫn chương trình vào kỷ niệm ngày thành lập trường hai năm qua cũng sắp không còn.

Có bạn nam nói: “Cậu ấy đích thực là rất đẹp.”

Bồ Sương khinh bỉ nói: “Mấy thằng con trai các cậu chỉ biết nhìn mặt, ngoại trừ gương mặt, cậu ta còn có cái gì?! Cho dù trước đây có đứng đầu lớp thường thì cũng chỉ xếp hạng từ dưới lên ở lớp nâng cao chúng ta mà thôi! Còn chưa kể Triệu Minh Khê chỉ xuất thần một lần, còn lại đều xếp trung bình của lớp thường. Mà Triệu Viên, mỗi lần kiểm tra đều ổn định ở trong top 20. Với thành tích tuyệt vời này, còn không đủ để đảm đương vị trí người dẫn chương trình sao?”

Bạn nam kia nói không lại cô, đành phải đồng ý: “Chỉ có mặt, không thông minh, đúng là thiếu một chút.”

Sự kiện hoa khôi trường học, Triệu Viên thua Triệu Minh Khê một bậc.

Lúc đầu, Triệu Viên cho là mình sẽ không thèm để ý, dù sao cô có người nhà sủng ái, thành tích tốt lại thông minh, ba-lê, dương cầu đều giỏi.

Nhưng đây là một cảm giác rất kỳ lạ —— Nhìn thấy những ID thường xuyên thảo luận về mình trước đây trên diễn đàn, nay lại nhao nhao bắt đầu thảo luận về Triệu Minh Khê của lớp quốc tế. Cô rất khó không sinh cảm giác ghen ghét.

Một mặt, cô cũng tự nói với chính mình, đây chỉ là tạm thời, những người này thích cảm giác mới mẻ, mọi thứ qua đi thì mọi lực chú ý sẽ lại rơi xuống trên người mình.

Một mặt khác lại nhịn không được bắt đầu nhấp vào các bài đăng về Triệu Minh Khê, đồng thời tìm kiếm các từ khóa “Triệu Minh Khê” và “zmx” (2). Giống như bị nghiện, cô cố tìm những điểm không hoàn mỹ trên tấm hình, sau đó lại nói với chính mình, cậu ấy cũng chẳng có gì ghê gớm.

(2) Tên tiếng anh của Triệu Minh Khê là Zhao Mingxi nên Triệu Viên mới tìm kiếm từ khóa zmx.

Triệu Viên cũng cảm thấy mình ở trạng thái này thì không được, thua một lần, cũng không phải sẽ luôn luôn thua.

Chẳng bao lâu nữa cô lại có thể giành chiến thắng trở lại ở những phương diện khác.

Cô lấy lại bình tĩnh, bắt đầu chuẩn bị cho kỳ kiểm tra tháng mười.

Đúng như những lời mấy người kia nói, đây là lần đầu tiên cô và Triệu Minh Khê cùng nhau kiểm tra.

……