Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Chương 16

Edit: Pinkie

Thẩm Lệ Nghiêu cứ nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê lựa rau thơm cho Phó Dương Hi như vậy.

Lúc trước, lớp quốc tế đã truyền chuyện mỗi ngày Triệu Minh Khê đều đưa bánh ngọt cho Phó Dương Hi, cậu căn bản còn không tin, cho tới bây giờ, tận mắt nhìn thấy thì mới tin là thật.

Cậu từ từ nắm chặt bàn tay, trong lòng như đang đun một chảo dầu lớn, vừa nôn nóng vừa dày vò.

Ngay cả chính cậu cũng không biết, vì sao nhìn thấy cảnh này, cậu sẽ cảm thấy giống như có gai đâm vào mắt, vô cùng chướng mắt.

Cậu không cảm thấy Triệu Minh Khê thật sự thích Phó Dương Hi.

Cô vẫn đang giận, hờn dỗi với người trong nhà, cũng đang hờn dỗi với cậu.

Bằng không, cô không cần thiết cố ý lựa rau thơm cho Phó Dương Hi ngay trước mặt cậu.

Chắc chắn là cô cố ý.

Nhưng Triệu Minh Khê đừng trông cậy vào chuyện cậu sẽ đi tìm cô một lần nữa, không thể nào. đã đi tìm một lần, thì sẽ không có lần thứ hai.

Lòng tự tôn của cậu không cho phép.

Thẩm Lệ Nghiêu tỉnh táo lại, quyết định trước hết để cho Triệu Minh Khê bình tĩnh một thời gian, đợi khi sự khó chịu của cô dịu đi thì mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo ban đầu.

Cậu rủ mắt xuống, không muốn nhìn nhiều, để tránh nhiễu loạn chính mình, sau đó cầm cặp sách lên, bước nhanh ra khỏi thư viện.

Gió đêm thổi tới, trong tay Thẩm Lệ Nghiêu còn đang cầm chặt tờ giấy ghi phạm vi trọng điểm trong cuộc thi liên trường mà cậu đã vạch ra. Đi tới trước thùng rác, lạnh lùng vò tờ giấy thành cục muốn ném vào, nhưng tay lại dừng lại, cau mày mở tờ giấy ra.

Cậu đi tới bàn ở cửa, gấp tờ giấy lại làm đôi, kẹp vào trong một cuốn sách, rồi đưa cho nhân viên quản lý thư viện: “Xin chào, làm phiền bạn giúp mình đưa cái này cho một bạn học lớp quốc tế.”

*

Phó Dương Hi khoanh tay dựa vào ghế, nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiêu.

Cho đến khi Thẩm Lệ Nghiêu ra khỏi thư viện, cậu mới thu ánh mắt giương cung bạt kiếm (1) lại.

(1) Giương cung bạt kiếm: căng thẳng, muốn đánh nhau.

Cậu nghiêng đầu, mắt liếc sang bên trái, lườm cái người đang đeo khẩu trang ngồi ở bên cạnh một chút.

Minh Khê đang cần cù chăm chỉ lựa rau thơm.

Phó Dương Hi nhìn cô chằm chằm một lúc, vẫn không nhịn được hỏi thành lời: “Đó là ai, bạn của cậu à?”

Theo tầm mắt của cậu nhìn ra cửa, Minh Khê mới phản ứng là cậu đang nói Thẩm Lệ Nghiêu.

Minh Khê dừng một chút, nói: “Xem là như thế đi.”

“Quan hệ rất tốt đúng không.” Phó Dương Hi giả bộ hững hờ, cố gắng không lộ ra vẻ ghen tỵ: “Tớ thấy cậu ta luôn nhìn cậu, có phải là có lời gì muốn nói không?”

“Bình thường.” Minh Khê nói, hiện tại cô nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiêu thì đi đường vòng, cũng không phải là bình thường sao.

Thế là cô lại bổ sung một câu: “Chỉ quen biết thôi.”

Nói xong Minh Khê mới cảm giác không thích hợp, cô chuyển tới lớp quốc tế được hai tuần, cái vị thiếu gia này cả ngày không phải đuổi cô đi thì chính là ép buộc cô, hôm nay đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi có thể giải thích được là vì đáp lễ, nhưng làm sao đột nhiên còn hỏi cô về người của lớp chuyên?

Câu trả lời này có chút qua loa, Phó Dương Hi nhìn bóng lưng của Thẩm Lệ Nghiệu, lại hỏi: “Nhìn xem giả vờ giả vịt như vậy, thành tích của cậu ta có phải là rất tốt hay không?”

Minh Khê: “Sao thế? Sao đột nhiên lại hỏi thành tích làm gì?”

Minh Khê hiểu, mặc dù cô tự nhận thành tích của mình không tệ, nhưng so với Thẩm Lệ Nghiêu thì vẫn có chênh lệch rất lớn.

Phó Dương Hi muốn đổi người làm bài tập sao?

“Phó thiếu, cậu đừng nghĩ lung tung nữa.” Minh Khê lập tức để đũa xuống, cố gắng tự cứu bản thân: “Cậu hãy để tớ giúp cậu viết bài, tớ sẽ bắt chước chữ viết để viết cho thật giống. Ngoại trừ tớ ra, không ai kiên nhẫn viết như thế đâu, làm gì mà cậu phải bỏ gần tìm xa chứ?”

Phó Dương Hi sững sờ, lập tức phản ứng kịp.

Cậu đã nói cái gì sao? Tại sao cô ấy còn quan tâm đến chuyện làm bài tập này?!

Phó Dương Hi cố gắng kiềm khóe miệng đang dần cong lên của mình, thấy Triệu Minh Khê còn đang nhìn cậu, thì cậu tranh thủ thời gian thu hồi vẻ mặt lại, cố gắng không lộ ra vẻ kiêu ngạo (2), không kiên nhẫn khoát khoát tay: “Được thôi, được thôi, không cho người khác viết.”

(2) Nguyên văn ở đây là 拽得二五八万, nghĩa là rút được bài hai năm tám vạn. Hai năm tám vạn là thuật ngữ chơi bài mạt chược, người chơi nếu rút được quân bài vạn số 2, 5, 8 cùng một lúc là trường hợp rất hiếm, nên thường tỏ vẻ đắc ý khi rút được 258. Đại để câu này ví von người kiêu ngạo tự mãn. (toratoramu.wordpress.com)

Minh Khê nhẹ nhàng thở ra.

Hai tai Phó Dương Hi ngượng ngùng đỏ lên.

Kha Thành Văn nhìn Minh Khê, ánh mắt một lời khó nói hết, muốn nói rồi lại thôi.

Minh Khê làm cái gì đều rất chân thành, cái chuyện vụn vặt như lựa rau thơm này cũng không ngoại lệ. Phó Dương Hi chống cằm nhìn cô chuyên chú cẩn thận, lông mi lấp lánh dưới ánh đèn.

“Xong rồi.” Chờ khi Minh Khê đưa đũa lại cho cậu thì cậu mới hoàn hồn.

Phó Dương Hi nhận lấy đôi đũa, trong lòng đắc ý, hiếm khi thèm ăn, bắt đầu ăn cơm.

Cậu ăn rất nhanh, quét sạch mạnh mẽ, nhưng lại rất yên tĩnh.

Minh Khê cũng vô cùng cao hứng đi xem chậu cây của mình, lại thêm 3 chồi non nữa mọc lên, khoảng cách 500 cây sẽ nhanh chóng lấp đầy thôi. Phó Dương Hi thật là một người tốt.

Người tốt Phó Dương Hi đang ăn cơm, điện thoại đặt ở bên cạnh đột nhiên rung một cái, cậu tiện tay cầm lấy, vuốt màn hình thì thấy thông báo tin nhắn WeChat của Khương Tu Thu.

Nhưng khi còn chưa ấn mở để nhìn xem Khương Tu Thu nhắn cái gì, thì cậu lập tức nhớ tới một chuyện —— Hôm nay Triệu Minh Khê có phải còn chưa gửi tin nhắn cho cậu đúng không?

Mỗi ngày, Triệu Minh Khê đều bền lòng vững dạ thực hiện 3 combo: Bánh ngọt + Ba tin nhắn WeChat + Làm bài tập cho cậu.

Hôm nay đột nhiên không thấy tin nhắn WeChat, thế mà cậu lại không quen.

“Hôm nay điện thoại của cậu hỏng sao?” Phó Dương Hi giả bộ thuận miệng hỏi một câu.

Minh Khê ngồi bên cạnh làm đề: “Không có.”

—— Vậy làm sao không gửi tin nhắn cho tớ? Lời này, Phó Dương Hi rất muốn hỏi.

Cậu lại tiếp tục làm như không có việc gì, hừ lạnh: “Oh, cảm tạ trời đất, rốt cục có hôm cậu không gửi tin nhắn quấy rầy tớ.”

“Không phải cậu chặn tớ rồi à?” Minh Khê kinh ngạc hỏi.

“Tất nhiên là chặn rồi.” Phó Dương Hi nói: “Vốn đọc không hiểu mỗi ngày cậu nhắn cái gì, không chặn thì làm gì?”

Minh suối: “Ồ.”

Có chặn thì tốt rồi.

Hai ngày nay cô có chút bận bịu, vậy nên đã quên mấy việc nhắn tin này, Phó Dương Hi nói thì cô mới nhớ tới.

Hiện tại mỗi ngày gửi tin nhắn WeChat đã tích lũy không được bao nhiêu chồi non, nhưng mà có chút ít còn hơn không.

Với lại Minh Khê phân tích, tốt nhất là không nên gián đoạn, biết đâu cái ứng dụng này cũng có chức năng nhắn tin liên tục trong bao nhiêu ngày sẽ được quay số trúng thưởng như QQ thì sao?

Vì thế, cô lập tức lấy điện thoại ra, ngay trước mặt Phó Dương Hi, ấn mở WeChat, rồi gửi ba dấu chấm cho Phó Dương Hi.

Phó Dương Hi ở bên cạnh liếc mắt nhìn: “……”

Tình huống như thế nào? Cô ấy cũng đủ qua loa đi!

Mỗi ngày cô ấy đều gửi cho có lệ như thế sao?

Lúc trước, Phó Dương Hi còn tưởng rằng mỗi ngày cô ấy phải đắn đo thật lâu trước khi gửi tin nhắn WeChat cho người mình thích đấy.

Não Phó Dương Hi gần như sụp đổ. Cậu thực sự không thể hiểu được mấy đứa con gái.

Điện thoại rung một cái, lại một tin nhắn WeChat của Khương Tu Thu gửi cho cậu, Phó Dương Hi mở ra nhìn: “Cậu quẹt thẻ của tớ, mẹ nó, cậu đã mua cái gì vậy? Người ta không biết còn tưởng rằng tớ nghiện cosplay đấy!”

“Hứ!” Phó Dương Hi gửi lại một quả đấm: “Dạo này Phó Chí Ý về nước, bị mẹ tớ đưa tới trước mặt ông nội, đang thời buổi rối loạn, tớ không sử dụng thẻ của mình được. Khi cậu trở lại trường, cậu muốn mua cần câu cá thì dùng thẻ của tớ để cà lại.”

Khương Tu Thu hài lòng, ngữ điệu ôn hòa hơn rất nhiều: “Không phải, rốt cuộc là cậu theo đuổi người ta hay người ta theo đuổi cậu vậy? Cậu này, nhanh đánh mất chính mình quá đấy.”

Phó Dương Hi thờ ơ đáp: “Sợ cái gì, cậu ấy không muốn tiền của tớ.”

Dừng một chút, cậu lại nhắn một tin nhắn dài khoe khoang cho Khương Tu Thu: “Lần trước đưa tiền cho cậu ấy, cậu ấy đều dùng tiền đó mua đồ cho tớ, cậu không biết đâu nhé.:)”



“Vậy nếu người ta thả dây dài để câu cá lớn thì sao?

“Không phải là để tiêu tiền của cậu mà là Phó Thị giàu có đấy.”

“Dù sao cậu ta cũng không biết, cậu còn có một người anh trai. Sau khi anh trai cậu qua đời thì mẹ cậu nuôi Phó Chí Ý như anh trai cậu, còn cật lực xúi giục ông cụ chia cổ phần cho Phó Chí Ý. Người bên ngoài không biết được tình huống thật bên trong của Phó Thị, còn tưởng rằng cậu là người thừa kế duy nhất, Phó Chí Ý chỉ là em họ của cậu.”

“Nếu như giả sử —— tớ nói là giả sử —— “

“Phó Chí Ý mới là người thừa kế toàn bộ tài sản của gia đình.”

“Cậu ta sẽ còn tiếp tục tiếp cận cậu hay sẽ tiếp cận Phó Chí Ý?”

Lần này, Khương Tu Thu không nói đùa, giọng điệu rất nghiêm túc.

Tuy lời nói có chút khó nghe, nhưng cậu là người duy nhất chơi cùng với Phó Dương Hi từ nhỏ đến lớn, những lời này nhất định cậu phải nói.

Ở tầng lớp của bọn họ, gặp quá nhiều những chuyện như vậy. Đương nhiên, cậu cũng phải thừa nhận rằng hầu hết mọi người không có quyết tâm như học sinh chuyển lớp đối với Phó Dương Hi —— ngay cả 100.000 Nhân Dân Tệ cũng không cần.

“Vẫn câu nói kia, từ nhỏ đến lớn, tớ chưa từng nhìn thấy người vì chính cậu mà theo đuổi cậu. Tính cách cậu kém như vậy mà.”

Tinh thần Phó Dương Hi hoàn toàn sụp đổ: “… Con mẹ nó, cậu muốn chết đúng không, những lời này cậu đã nói bao nhiêu lần rồi?”

Khương Tu Thu không để ý tới cậu, tiếp tục gửi tin nhắn: “Cho nên, cô gái này sao bây giờ lại đặc biệt như vậy?”

Phó Dương Hi nhìn chằm chằm một đống tin nhắn của Khương Tu Thu trên màn hình điện thoại.

Lần này nhìn lại, tâm tình đã hoàn toàn khác so với lần trước.

Lần trước, cậu mang theo tâm trạng tò mò và đùa giỡn với học sinh chuyển lớp, nghe xong lời của Khương Tu Thu thì cũng cảm thấy không sao. Học sinh chuyển lớp tiếp cận cậu vì lý do khác, như vậy thì cậu trực tiếp phất tay nói tạm biệt với cô ấy.

Thế nhưng lúc này, những lời này trở nên vô cùng chói mắt.

Trong lòng Phó Dương Hi lại nảy sinh một cảm giác sợ hãi.

Một lát sau.

“Không có khả năng.” Phó Dương Hi cũng không biết là đang nói cho Khương Tu Thu nghe hay cho chính mình nghe, cậu nhắn lại: “Tự bản thân cậu ăn dấm một mình đi nhé, nói chuyện này nữa thì sẽ bị kéo vào danh sách đen đấy.:d “

Nhưng sau khi gửi đi, tâm trạng tốt của Phó Dương Hi cũng không còn nữa.

Cậu vô thức nhìn sang Triệu Minh Khê.

Triệu Minh Khê vẫn an tĩnh làm bài kiểm tra như cũ, cô rất trắng, lúc yên lặng thì như một khối ngọc, làm cho lòng người xung quanh cũng tĩnh lặng không ít.

Mái tóc đen nhánh của cô hôm nay buộc thành đuôi ngựa, để lộ cần cổ trắng nõn.

Phó Dương Hi chú ý thấy trên cổ cô có một sợi dây màu đỏ, giống như dây đeo một miếng ngọc bích —— không giống những món đồ trang sức như vòng cổ, hoa tai bản to mà những bạn nữ mười bảy, mười tám tuổi bây giờ hay đeo, trái lại giống như người của thị trấn nhỏ, mang đến cảm giác nhẹ nhàng như gió thổi giữa trời hè.

Cô có thể chất thu hút muỗi, trên bàn đặt một lọ tinh dầu, làm cho trên người cô cũng có mùi thơm nhẹ nhàng này.

Phó Dương Hi không nhịn được mà kéo ống quần, để lộ ra mắt cá chân, muốn con muỗi đốt chính mình.

Nhưng mà hình như máu của cậu không thu hút được mấy con muỗi.

Minh Khê chú ý tới ánh mắt của Phó Dương Hi, đầu bút cũng không dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, hỏi: “Làm gì đấy?”

Phó Dương Hi giống như bị bắt gian, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, làm bộ thờ ơ không để ý duỗi người, thu dọn hộp đồ ăn trên bàn một chút, “Ăn xong rồi, gần mười giờ rồi kìa, chừng nào thì cậu quay về ký túc xá?”

Nói xong, cậu liếc mắt nhìn Kha Thành Văn.

Ngay lập tức, Kha Thành Văn hiểu ý: “À, mấy thứ này quá nặng, tốt xấu gì chúng tớ cũng là đàn ông, giúp cậu mang về nhé.”

Phó Dương Hi cau mày tiếp lời, bộ dáng vô cùng miễn cưỡng: “Được rồi, vậy giúp đỡ một chút.”

Vừa nói cậu vừa tiện tay ném điện thoại di động qua một bên.

Trên màn hình điện thoại di động của Phó Dương Hi dừng lại trên khung hội thoại tin nhắn WeChat của Khương Tu Thu, mấy câu trả lời của cậu ta đều bị cậu ấn xóa, chỉ để lại một câu Phó Chí Ý mới là người thừa kế toàn bộ tài sản của gia đình cậu.

Cậu thờ ơ ngước mắt, nhìn Triệu Minh Khê.

“Vậy bây giờ về đi.” Triệu Minh Khê đứng dậy thu dọn đồ đạc, vừa đứng lên cô đã không cẩn thận liếc nhìn giao diện tin nhắn WeChat của Phó Dương Hi.

Minh Khê lập tức sửng sốt một chút, cả người đều choáng váng.

“Thế nào?” Phó Dương Hi giống như hoàn toàn không phát giác chuyện điện thoại vẫn đang sáng.

Minh Khê nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác: “Không có gì.”

Nhưng trong đầu lại vô cùng kinh ngạc ——

Cô không cẩn thận nhìn thấy cái tin tức gây sốc gì vậy?!

Thì ra Phó Dương Hi vừa mới nghiêm túc gửi tin nhắn cho người khác, là vì đang nói chuyện này sao?!

Minh Khê vốn đang tính toán đợi sau khi Phó Chí Ý và Khương Tu Thu trở về trường thì sẽ tích cực chủ động tiếp cận bọn họ.

Nhưng có vẻ như, cô không thể tiếp cận Phó Chí Ý rồi, không cần thiết vì một cái 2% mà đắc tội với Phó Dương Hi 6%.

—— Về phần gia sản gì kia, cũng không liên quan gì tới cô, những nhóm cậu ấm này cũng sẽ không chia cho cô một cắt tiền nào.

Trong đầu Minh Khê nhanh chóng đưa ra lựa chọn.

Sau này, có thể tránh xa Phó Chí Ý được bao nhiêu thì lập tức cách xa bấy nhiêu, để tránh cho kim chủ lớn nhất Phó Dương Hi nhìn cô không vừa mắt, không cho cô hít vận khí nữa.

“Đi thôi.”

Minh Khê đột nhiên liếc nhìn mu bàn tay của Phó Dương Hi, giống như không biết bị cái gì quẹt làm cho bị thương, lúc nãy cậu ấy một mực lấy ống tay áo che lại nên cô không nhìn thấy. Lúc này bởi vì phải thu dọn hộp thức ăn nên vết thương này đã lộ ra.

Có lẽ bởi vì làn da của Phó Dương Hi vô cùng trắng nên vết máu đỏ thẫm trên vết thương này lộ ra có chút sâu.

“Chờ tớ một chút, tớ có chút việc.” Minh Khê nói nhanh.

Bóng đèn nhỏ trong đầu cô lóe sáng, nếu cô đi mua băng dán cá nhân cho vị thái tử gia này thì sẽ tăng thêm bao nhiêu chồi non?

Nói xong, cô cầm cặp sách, vội vã chạy ra khỏi thư viện.

Cửa hàng tiện lợi giá rẻ ở cổng trường hợp cách thư viện hơi xa, nhưng mười phút chắc là đủ.

“Cậu ấy sao thế?” Kha Thành Văn nhìn bóng lưng của Minh Khê, cảm thấy khó hiểu.

“……”

Phó Dương Hi cất điện thoại di động, sắc mặt rất khó coi.

“Chúng ta chờ.” Phó Dương Hi kéo ghế một phát, lại ngồi xuống, chỉ là lần ngồi này xung quanh đều tỏa ra áp suất thấp.

Thời gian trôi qua, Kha Thành Văn cảm thấy càng phiền chán.

Sau khi đợi không biết bao lâu, Kha Thành Văn nhịn không được mà nhìn đồng hồ một cái: “Anh Hi, không phải cậu ấy không muốn nhận đống đồ này nên mới mượn cớ chạy trước đó chứ.”

Trong lòng Phó Dương Hi tự nhủ, chạy trước là đúng, nhưng cũng không phải là bởi vì cái đống đồ này.

Cậu bực bội cầm điện thoại đứng lên, mặc áo khoác vào, khuôn mặt nhăn nhó như có thể vặn ra nước, ngoài ra còn có chút mệt mỏi.

“Quên đi, đi thôi.”

Cậu đã từng nghĩ qua chuyện Triệu Minh Khê có khả năng không chịu được thăm dò, sau khi nhìn thấy tin tức này, thái độ đối với cậu có thể sẽ biến hóa vi diệu. Cậu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nhưng vạn lần không nghĩ tới, cậu ta lại trực tiếp như vậy, trực tiếp chạy ngay lập tức?! Cái này, mẹ nó, cũng quá quả quyết đi!

Cậu nên nói cái gì, cậu ta xứng đáng không?!

Thì ra là vì tiền đồ của cậu.

À, hóa ra điều chờ đợi ở phía sau, cũng giống như rất nhiều người khác, chỉ chăm chăm vào di sản với thân phận người thừa kế của cậu.

Trong lòng Phó Dương Hi còn khó chịu hơn so với lần cô dùng tiền của cậu, giống như bị người ta đâm một đao vậy.

Cậu không nên thăm dò, ngay từ đầu cậu ta chạy về phía cậu, cậu nên túm lấy cổ cậu ta, ném cậu ta ra xa.

Phó Dương Hi và Kha Thành Văn đi ra khỏi thư viện.

Kha Thành Văn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, đành phải đi theo sau.

Nhưng khi Phó Dương Hi từng bước đi xuống, ánh mắt bỗng dưng dừng lại, bước chân cũng bỗng dưng dừng lại, Triệu Minh Khê đang từng bước chạy lên.

Chạy về phía cậu.

Phó Dương Hi ném hộp cơm vào thùng rác.

Kha Thành Văn đẩy vali, hỏi: “Đêm nay anh về nhà sao?”

Phó Dương Hi không để ý tới cậu ấy, ủ rũ bước xuống bậc thang.

*

Thư viện của trường trung học A được xây rất cao, có tới khoảng năm sáu mươi bậc thang, ban đêm lành lạnh, bốn phía không có ánh sáng, chỉ ánh sáng từ đèn ở quán ăn vặt ngoài trường chiếu vào, giống như một dải ngân hà.

Triệu Minh Khê đeo balo cũ của mình, đưa lưng về phía vệt sáng này, vầng trán trơn bóng đổ đầy mồ hôi.

Bước chân cô chạy rất nhanh, balo trên lưng đập vào lưng phát ra âm thanh bần bật.

Tim Phó Dương Hi cũng đập bịch bịch.

Minh Khê chạy đến trước mặt cậu, kỳ quái nhìn cậu và Kha Thành Văn: “Không phải bảo hai cậu chờ tớ một chút sao?”

Mới mười phút đã chờ không nổi nữa sao?

Đầu óc Phó Dương Hi trống rỗng, giọng nói nghẹn lại, lắp bắp đáp: “…… Tớ còn tưởng rằng cậu không trở lại.”

“Đi mua một ít đồ, tới đây một chút.” Minh Khê kéo cậu tới bồn hoa ở bên cạnh góc cầu thang.

Không biết vì cái gì, lúc này Phó Dương Hi giống như thoát ra trạng thái Hỗn Thế Ma Vương, im lặng nhìn cô, bước chân đi theo cô, ngoan ngoãn để cô kéo vào trong góc.

Minh Khê lấy đồ mình đã mua từ trong balo ra, là bình cồn i-ốt, một gói bông gạc, và một miếng gạc dùng một lần.

“Miệng vết thương của cậu hơi dài, băng dán cá nhân thì có hơi nhỏ. Cái băng gạc này làm từ 100% cotton, cậu dùng đỡ, dù sao thì cũng tốt hơn so với chuyện bị nhiễm trùng. Buổi tối, tớ không nhìn thấy, cậu lại một mực phủ tay áo lên, như thế vết thương sẽ dễ nhiễm trùng hơn.”

Minh Khê đưa đồ qua: “Cậu xử lý ngay tại chỗ trước khi về nhà đi.”

“……”

Phó Dương Hi cúi đầu nhìn cô, yết hầu giật giật, cũng không đưa tay nhận lấy.

“Cậu sao thế?” Minh Khê đưa tay quơ quơ trước mặt cậu.

Phó Dương Hi không có cách nào hình dung được cảm xúc của mình lúc này. Trên mặt cậu không hề có một biểu cảm dư thừa nào —— Chỉ là một mảng mờ mịt yếu ớt và mềm mại.

Cậu còn tưởng rằng sau khi cô nhìn thấy tin tức như vậy thì sẽ ngay lập tức không có ý định tiếp cận cậu nữa. Cậu còn tưởng rằng, khả năng Khương Tu Thu nói không sai, cô đã không phải vì tiền, thì chính là thả dây dài để câu cá lớn, hoặc là vì cái khác.

Nhưng giống như không phải như vậy, ít ra, cô không phải là vì hai thứ này.

Lần thứ nhất có người nghiêm túc thích cậu như thế, hết sức chuyên chú đối tốt với cậu như vậy. Hai tai Phó Dương Hi cũng không đỏ, mà dâng lên một cảm xúc nghiêm túc dị thường. Tim đập rất nhanh.

“Phó Dương Hi?” Minh Khê gọi cả họ lẫn tên của cậu.

Lúc này Phó Dương Hi dường như mới bừng tỉnh, lấy lại tinh thần.

Là như vậy, không sai.

Thăm dò, cậu thăm dò cái rắm.

Khương Tu Thu chính là ghen ghét.

Triệu Minh Khê chính là thích Phó Dương Hi cậu—— Con người cậu!

Đuôi chân mày Phó Dương Hi giương lên, nghiêm túc nhìn Minh Khê một chút, cười một tiếng, sau đó giống như cười mà không phải cười, cuối cùng vui vẻ không thể nào kìm chế được.

Minh Khê:??? Thỉnh thoảng bệnh tâm thần lại tái phát sao?

Phó Dương Hi tỏ vẻ đã hiểu rõ, liếʍ liếʍ hàm răng, kiêu ngạo nói: “Oh, cho nên cậu vì tớ nên mới vội vàng chạy đi mua cái này sao?”

Cậu nhấn mạnh hai chữ ‘vì tớ’.

Minh Khê buồn ngủ quá, không muốn nói nhảm với cậu, nghĩ mình mua cồn i-ốt về, nhưng không bôi lên tay cậu, thì chồi non sẽ không mọc dài.

Cô bất chấp tất cả, vặn chai cồn i-ốt đổ ra miếng bông gòn rồi túm tay cậu ấy lại.

“Cô gái này, làm gì thế?” Phó Dương Hi giật mình, rút tay về, mặt đỏ tới mang tai, kéo kéo cái áo khoác của mình rồi nhìn xung quanh: “Ở đây lôi lôi kéo kéo cái gì.”

“Xoa thuốc.” Minh suối nói: “Không bôi thì dẹp đi.”

“Tùy cậu——” Phó Dương Hi thầm thì.

Minh Khê mặt không đổi đổi sắc, trực tiếp nhấn bông gòn lên tay cậu.

Phó Dương Hi lập tức bị đau đến mức la to: “Nhẹ một chút, nhẹ một chút!”

Minh Khê cầm tay cậu, động tác nhẹ nhàng hơn, từng chút từng chút bôi cồn lên tay cậu.

Phó Dương Hi liếʍ liếʍ môi, nhìn động tác nhẹ nhàng của cô, lại nhịn không được mà mỉm cười.

Vết thương trên mu bàn tay trái của Phó Dương Hi rất sâu, thoạt nhìn như là bị thủy tinh cắt. Nhưng nên như làm vỡ cốc thì cùng lắm bị cứa vào lòng bàn tay hoặc ngón tay, làm sao lại cắt vào mu bàn tay?

Lúc Minh Khê vừa mới chuyển đến lớp quốc tế, nghĩ cậu là đại ca trường học ngang ngược càn rỡ, nên có chút sợ cậu. Nhưng bây giờ, Minh Khê cảm thấy cậu không có hung dữ như vậy, cho nên cũng không còn sợ cậu như trước đó.

Minh Khê cũng không hỏi cậu vì sao lại bị vết thương này, dù sao mỗi người đều có chuyện mà mình không muốn để cho người khác biết.

Giống như người khác hỏi Minh Khê về chuyện vì sao năm mười lăm tuổi mới từ thị trấn nhỏ lạc hậu của phương Bắc chuyển tới thành phố phồn hoa, vì sao Triệu Trạm Hoài chỉ đón Triệu Viên mà không đón cô, cô cũng không muốn trả lời.

Vì vậy cô chỉ xử lý tốt miệng vết thương của cậu mà không hỏi han bất kỳ cái gì.

……

Hai người cách nhau rất gần, Phó Dương Hi cúi người. Sau khi Minh Khê xử lý xong, lúc ngẩng đầu lên thì thiếu chút nữa đã đυ.ng vào mặt Phó Dương Hi. Người này có khuôn mặt rất đẹp trai, hầu kết xinh đẹp, tràn ngập hormone thiếu niên.

Minh Khê thất thần, lui về phía sau một bước: “Muộn rồi, tớ phải về.”

Phó Dương Hi: “Được.”

Kha Thành Văn ngồi xổm ở một bên làm bóng đèn, chờ Phó Dương Hi và Minh Khê đi về phía ký túc xá thì cậu mới chạy theo sau.

Hai người đưa Minh Khê tới dưới lầu, thông báo với dì quản lý một tiếng rồi cả hai khiêng vali lên.

Minh Khê lại tiễn hai người xuống dưới.

Phó Dương Hi vừa đút hai tay vào túi quần, hăng hái, vừa muốn nói nhảm kiểu như là “Khẩu trang nhỏ, có một anh chàng cực đẹp trai và một người chẳng đẹp trai gì mấy cùng đưa cậu về ký túc xá, có phải cậu rất vui hay không?”, Triệu Minh Khê lập tức che lỗ tai lại rồi chạy lên lầu.

Phó Dương Hi: “……”

Kha Thành Văn không hề nể mặt mà bật cười: “Ha ha ha.”

Nhưng tâm tình Phó Dương Hi đang tốt nên cũng không so đo với cậu ấy.

Cậu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn diễu võ giương oai với Khương Tu Thu: “Sau này mà cậu còn nói những lời như vậy nữa thì sẽ trở mặt ngay lập tức.”

Khương Tu Thu vẫn không nhịn được mà hỏi: “Nhưng cậu ta một không vì tiền, hai không màng tới Phó Thị, vậy thì cậu ta có ý đồ gì?”

Phó Dương Hi sờ băng gạc trên mu bàn tay, cố gắng kìm chế nụ cười ngượng ngùng, cuối cùng đưa ra quyết định.

“Ý đồ với tớ.”

Khương Tu Thu: “……”

Kha Thành Văn: “……”

Phó Dương Hi quyết định, cậu đã xác định cô có ý đồ với cậu, là thật tâm thích cậu, như vậy cậu phải đối tốt gấp bội với cô mới được.