Triệu Yến bước ra khỏi quán bar với tâm trạng lẫn lộn vừa vui vẻ vừa thắc mắc, cô làm bầm
**"Rốt cuộc anh ấy có thích mình không?"**
**"Có"**. Tiếng nói trầm ấm của Trương Chấn vang lên sau lưng cô
Nghe được tiếng của anh, cô bất giác xoay người lại, bốn mắt chạm nhau khiến tâm tình cô rối bời, tim đập loạn xạ. Khi cô vừa lấy lại được sự tỉnh táo thì anh đã chạy đến ôm cô vào lòng thủ thỉ
**"Tiểu Yến, tôi thích em, à không tôi yêu em. Yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tôi yêu khuôn mặt này, yêu hình dáng này, yêu cái tính cách kiêu ngạo, bướng bỉnh này. Tôi yêu tất cả mọi thứ thuộc về em"**
Nghe được những lời nói tuy đơn giản nhưng mang đầy sự chân thành của anh khiến tim cô nhảy nhót không ngừng, khuôn mặt cũng đã trở nên ửng hồng, cái cảm giác này trước giờ cô chưa từng có.
Sau một lúc, anh buông cô ra, sờ nhẹ lên khuôn mặt đã ửng hồng của cô, nói nhỏ
**"Em có thích tôi không?"**
Nghe câu hỏi của anh khiến tâm tình của cô trở nên bối rối, cô biết cô rất thích người đàn ông này nhưng câu hỏi của anh cũng thẳng thắn quá rồi
**"Tôi..."**
Lúc cô chưa kịp nói xong thì đã có một nhóm người mang áo đen gồm mười người xông ra, tên cầm đầu vênh váo nói
**"Chuẩn bị đi, hôm nay là ngày chúng mày xuống chầu Diêm Vương. Xông lên!"**
Nhìn tình huống này thì cô và anh cũng có chút bất ngờ nhưng không hề nao núng, hai người nhanh chóng rút súng của mình ra. Và chỉ sau 20 phút ngắn ngủi thì cả đám người đã nằm sỏng soài dưới đất.
Lúc hai người định rời đi thì có một tên áo đen còn chút sức lực cố gắng cầm súng nhắm thẳng vào bọn họ, thấy tình thế nguy hiểm, Trương Chấn đứng chắn trước mặt Triệu Yến và đỡ thay cô một viên đạn. Sau khi bắn xong viên đạn đó thì hắn đã bị Triệu Yến bắn trả và chết ngay lập tức. Triệu Yến quay sang đỡ Trương Chấn đang đứng giữ bắp tay đang chảy máu của mình, cô lo lắng nói
**"Anh bị ngốc hả? Sao lại đỡ viên đạn đó?"**
**"Vì em, có ngốc mấy anh cũng chịu"**
**"Anh còn nói nữa"**
**"Tiểu Yến, em có thích anh không?"**
**"Lúc này anh còn hỏi chuyện đó nữa"**
**"Em mau trả lời anh đi!"**
**"Có, em thích anh, rất thích anh!"**. Cô vừa nói vừa khóc, đây là lần đầu tiên cô khóc trong 5 năm qua
**"Được rồi, đừng khóc"**. Anh vừa nói vừa đưa tay lau những giọt nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô
Lục Kiều, Tôn Hữu Nam, Lạc Dĩnh, Lý Chí Tiền, Tam Chánh và Điền Hạo mặt mày hớn hở từ trong quán bar bước ra, bọn họ định ra ngoài hóng hớt tình hình. Vừa bước ra thấy cảnh này thì tất cả đều thoáng chốc đứng đờ người, khung cảnh bên ngoài vô cũng hỗn độn, những xác người vương vãi trên mặt đất, ở phía phải bọn họ là Triệu Yến đang cố gắng đỡ Trương Chấn đứng lên, mọi người đều hớt hãi chạy lại, Lạc Dĩnh hốt hoảng hỏi
**"Tiểu...Tiểu Yến, chủ tịch bị sao vậy?"**
**"Anh ấy vì đỡ đạn cho em mới bị như vậy"**
Nghe vậy, ai cũng hiểu ra mọi chuyện, Điền Họa và Tam Chánh thì bước đến và cúi người nhận lỗi
**"Thuộc hạ thất trách, đã khiến cho người bị nguy hiểm"**
**"Anh ấy mất máu nên ngất rồi, mấy người không thấy hả? Mau đưa anh ấy đến bệnh viện"**. Triệu Yến tâm tình hỗn loạn, cô hét lớn
Mọi người đều hoảng sợ trước thái độ của cô, lật đật đỡ Trương Chấn vào xe. Lý Chí Tiền lấy điện thoại gọi về cho Trương gia
**"Bác Trương, A Chấn bị thương rồi, chúng cháu đang trên đường đến bệnh viện thành phố"**
Ba mẹ Trương nghe xong thì vội vàng cho người chuẩn bị xe, tức tốc đến bệnh viện
*Ở bệnh viện thành phố*
Trương Chấn được đặt nằm lên băng ca, Tôn Hữu Nam sốt sắng hỏi y tá
**"Cao Lãng đâu?"**
Cao Lãng là bác sĩ giỏi nhất thành phố, anh luôn là người chữa trị cho Trương Chấn mỗi khi anh bị thương
**"Bác sĩ Cao đang làm phẫu thuật, e là không thể giúp cho Trương tổng ngay được, mọi người có thể chờ một chút được không?"**
**"Cô bị ngu hả? Có thấy vết thương của anh ấy không ngừng chảy máu không?"**. Triệu Yến mất bình tĩnh hét lớn vào mặt y tá
**"Vậy chúng tôi..."**. Y tá bị hành động của cô dọa đến xanh mặt, ba mẹ Trương đứng bên cạnh cũng bị dọa sợ
**"Chuẩn bị phòng phẫu thuật, tôi sẽ là người phẫu thuật cho anh ấy"**
Nghe cô nói, tất cả mọi người đều bàng hoàng, không tin vào những gì mình nghe được
**"Tiểu Yến, cô...cô biết phẫu thuật sao?"**
**"Đúng vậy"**
**"Cô...cô thật sự..."**
**"Cô còn đứng ngớ ra đó làm gì, đi mau!"**. Y tá chưa kịp nói xong thì đã bị cô thúc, cô ta liền nhanh chân đi chuẩn bị
Sau 15 phút, Trương Chấn được đẩy vào phòng mổ, Triệu Yến mặc một bộ quần áo phẫu thuật
(Scrubs) đứng bên ngoài nói với mọi người
**"Yên tâm, tôi sẽ thành công"**
Nói xong cô nhanh chóng bước vào trong, đèn phẫu thuật cũng đã được bật, tất cả mọi người ở bên ngoài ai cũng lo lắng, căng thẳng, đứng ngồi không yên.