Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tui (Idol Thế Nhưng Thầm Mến Ta)

Chương 11: “Tô Diên Tô Diên! Em bị người ta đuổi theo —–!”

Mọi người không nói mua kem vị gì, nên Tô Diên tự chọn, anh hỏi cô muốn ăn gì nhưng cô bảo “Sao cũng được.”

Lúc thanh toán, Tô Diên dù mặc đồng phục học sinh nhưng vẫn dễ dàng bị nhận ra, dì thu ngân nhiệt tình: “Trời ơi, dì với con gái dì thích phim cháu đóng lắm.”, anh ký hai chữ ký rồi xách kem ra ngoài.

Lạc Đường đã ra ngoài trước.

Vừa mới ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau chốc lát, ánh mắt anh càng đen hơn, cười nhẹ: “Không có gì đáng xấu hổ.”

Ngữ khí rất dịu dàng, hệt như lúc dỗ dành cô khi ấy.

Cô nhìn chằm chằm cái cây đối diện căng-tin, ngẩn người, cũng không biết bao lâu, phía sau truyền đến giọng Tô Diên: “Mua xong rồi, về thôi.”

Lạc Đường lập tức quay đầu nhìn chàng trai thanh tuấn đang cầm túi nilon trước mặt, đáp: “Ừm.”

Ngoại trừ vài câu nói không rõ ràng lúc đầu, Lạc Đường không hề nhắc tới chuyện quá khứ.

Cô lại tìm đề tài nói chuyện, khôi phục cảm giác tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thực ra thì, mọi thứ vẫn bình thường mà.

Cuộc nói chuyện bình thường, hành động bình thường, chỉ là, cô tức cảnh sinh tình, vô ý chạm vào những kỉ niệm ngọt ngào trong quá khứ.

Nghĩ vậy, nhưng trong lòng không hiểu sao lại thấy trống rỗng

May mắn thay, cô bé ngày nào còn ngồi bên đường khóc thút thít, nay đã trưởng thành.

_

Lúc phát kem, mọi người thấy Tô Diên tự xách kem về, sôi nổi trêu đùa. Trương Uẩn cười hì hì: “Đây rồi, đây rồi! Giờ ăn đến rồi, giờ ăn đến rồi!”

Tiểu Nghênh vừa lấy kem vừa nói: “Kem Tô thần mua, ăn vào sẽ đắc đạo thăng thiên!”

Anh chàng này cũng rất ưa nhìn, tình cách cũng hoạt bát như vai nam 2 của anh.

Mọi người đều biết anh là fan của Tô Diên, hùa nhau trêu: “Chậc chậc, nhìn cây kem bé tí mà idol mua cho bé kìa, thương quá đi~”

Tiểu Nghênh rất phối hợp: “Này!”

Lạc Đường cũng cười theo.

Trừ Trình Tranh phải về công ty xử lý công việc thì hôm nay cả đoàn phim đều ở đây, Lạc Đường

định ra chỗ Tô Diên nhưng nghĩ nhiều người quá thì không tiện, nên cô đã tìm đồng minh mới – Lương Tử Nguyệt.

Bọn họ vừa ngồi xuống bãi cỏ thì túi kem cũng tới tay Lương Tử Nguyệt, cô vươn tay đưa túi kem cho Lạc Đường: “Còn vài cái đấy, bà tự chọn đi.”

Lạc Đường chọn một cái kem ốc quế, truyền túi cho người khác.

Một lát sau, phát hiện không thấy Tô Diên đâu, hình như anh cũng không lấy kem.

“Thật ra, tui thành fan Tô thần, nguyên nhân lớn là vì tui để ý anh ấy lúc mới debut.”

Lạc Đường nhìn qua: “Ừ?”

“Tui học chung trường nghệ thuật với Tô thần, thấp hơn anh ý một khoá.” Lương Tử Nguyệt nói: “Tui lúc ấy tinh lực đều đặt hết ở ca hát, là khoa âm nhạc, còn anh ấy là khoa diễn xuất.”

“Tô thần lúc ấy nhìn lạnh lùng hơn bây giờ nhiều.’

Lạc Đường sửng sốt: “…Lạnh lùng?”

Lương Tử Nguyệt nghĩ nghĩ: “Cũng không thể nói là lạnh lùng. Anh ấy lúc nào cũng một mình, nhìn cực kỳ khó gần, cũng vì ưu nhìn… mà gặp phải mấy tin đồn thất thiệt.”

“Nhưng mà thành tích chuyên ngành của Tô thần năm nào cũng đứng đầu, từ năm hai đã bắt đầu đóng mấy vai nhỏ, không mấy đến trường, chẳng có thời gian mà kết bạn.”

“Có cảm giác…” cô ấy đưa ra kết luận: “… rất cô độc.

“Lúc ấy tôi âm thầm chú ý đến anh ấy, cảm thấy Tô thần đi đến ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng, hơn nữa tất cả đều do anh ấy gắng sức mà có được, tui thực lòng mừng cho anh.” Lương Tử Nguyệt thở dài: “Ầy, cứ thế mà thành fan sự nghiệp.”

Lạc Đường cầm nửa cây kem, mãi không phục hồi được tinh thần, đến tận khi nghe thấy Tiểu Nghênh gào lên.

“Ơ? Kẹo mυ'ŧ của ai đây?” Tiểu Nghênh đang định ăn cái kem nữa thì

cái kẹo này, cười nói: “Lâu rồi chưa ăn kẹo mυ'ŧ. Lạc Tiểu Đường, cái này có phải cô mua không? Nếu không thì tôi ăn nhớ?”

“…”

Lạc Đường nhìn chằm chằm cái kẹo kia.

Kem là do Tô Diên mua, Lạc Đường chỉ ngây ngốc đi theo.

Kẹo mυ'ŧ giấy gói màu đỏ, vị vải.

Nhìn là biết ai mua.

Lạc Đường hơi khô giọng, nói ngay: “Của tôi, của tôi!”

Cô chạy nhanh tới, rút kẹo ra.

Tiểu Nghênh khó hiểu nhìn khuôn mặt cô gái chợt trở nên tươi cười như hoa. “Của tôi, vừa nãy quên lấy ra, cảm ơn nha.”

Vì lời nói của Lương Tử Nguyệt mà Lạc Đường bồn chồn cả buổi chiều.

Vài câu ngắn ngủi về cuộc sống Đại Học của Tô Diên làm cô không ngừng tưởng tượng ra mấy hình ảnh.

Thiếu niên cao gầy một mình đi đi về về trong trường, một mình ăn cơm, một mình về ký túc xá, học hành, đi quay phim.

Vì vẻ ngoài đẹp đẽ, tính cách hướng nội mà phải chịu những lời đồn vô cớ.

Tưởng tượng như thế, trong lòng bỗng nhiên càng lúc càng đau.

Cô bỗng hối hận.

Vì sao mấy năm ở nước ngoài không quan tâm đến phim truyền hình trong nước, không biết anh đóng những vai phụ gì, vì sao không về tìm anh sớm hơn?

Vì sao đến lúc anh nổi tiếng khắp cả nước, phim của anh được đề cử liên hoan phim nước ngoài mới nhìn thấy “Tô Diên”, thấy gương mặt anh trên chương trình live stream mới biết anh đã trở thành diễn viên?

Nếu sớm hơn… anh có đỡ vất vả hơn không?

_

Buổi chiều Lạc Đường cơ bản là không có cảnh diễn, toàn

phân cảnh Thi Âm làm quần chúng.

Giữu buổi, nhận được một cuộc điện thoại hiếm có, vì Bạch Tương Nghi đích thân gọi chô cô.

Nói chuyện với Mẫu Hậu nhà mình, Lạc Đường phải xốc tình thần lên, xóa xoa mặt: “Alo ạ, mẹ yêu có gì sai bảo?”

“Đường Đường,” giọng nói cao quý của mẹ Bạch truyền đến, “Cuối tuần con sang Paris với mẹ ba ngày, về nhà mẹ nói rõ hơn nhé.”

Bà Bạch chậm rãi nói tiếp: “Nhân tiện, me con mình đi mua mấy cái váy. Bộ sưu tập cao cấp của Dior mùa này có vài bộ trông cũng được lắm.”

Lạc Đường nghĩ qua mấy cảnh của mình, gần đây cô cũng nhàn rỗi, Thi Âm trong phim không gây rắc rối nữa, nghỉ ba ngày chắc không sao.

“Vâng, chiều con xin phép đạo diễn.”

“Ừ, nếu con không đi được thì mẹ bảo bác Chu.” Bạch Hoàng Hậu nói: “Về nhà sớm nhớ, mẹ cúp đây.”

Lạc Đường cất điện thoai, tìm đạo diễn Trần nói ngắn gọn, ông cũng đồng ý ngay.

Cô liếc nhìn Tô Diên đang nghiêm túc nói chuyện với cameraman. Phim vườn trường không có gì làm khó anh, nhưng anh vẫn nghiêm túc như vậy trong từng phân cảnh.

Lạc Đường nhìn một lúc trong lòng bồi hồi.

Idol thành công, có hàng triệu fan.

Cô được ở gần anh.

Cuối tuần lại còn có váy mới!

Cuộc sống tươi đẹp như vậy, sao phải buồn?

—– Lúc này cô không biết, năm phút sau cô sẽ phải chạy trốn thục mạng.

Mọi chuyện bắt đầu khi Lạc Đường, người đang chữa lành tâm hồn mình bước vào nhà vệ sinh tàng một trong tòa nhà học sinh gần nhất.

Bởi vì vừa nãy phiền muộn, ăn kem xong lại ăn kẹo mυ'ŧ idol mua, uống thêm một chai nước, bây giờ tất nhiên phải có nhu cầu sinh lí.

Giải quyết xong, Lạc Đường vốn cực kỳ vui vẻ.

Bây giờ là giờ học, cô không nghĩ là sẽ chạm mặt người khác nên không đeo khẩu trang hay đội mũ gì cả.

Đẩy cửa ra —–

Wow! Sáu mầm non xinh tươi của Tổ quốc đang dàn hàng ngang kẻ lông mày!

Lặng như tờ.

Maấy bé này đi không phát ra tiếng à? Hay là do cô quá nhập tâm vào…?

Lạc Đường nghĩ đến tiếng xả nước vừa rồi vang vọng trong WC, vô cùng xấu hổ.

Hai bên nhìn nhau, bên kia lại phản ứng trước.

“Lạc Tiểu Đường!” Cô bé tóc xám chỉ vào cô: “Chị là Lạc Tiểu Đường!”

“DM!” Một cô gái tóc nâu nói: “Đúng là Lạc Tiểu Đường thật!”

Còn một cô gái tóc vàng bên cạnh cũng “DM!”

Lạc Đường không biết tại sao… tất cả đều hưng phấn như vậy.

Như thế đang đang chỉ vào cô mà nói: “Tiền kìa! Cướp nhanh đi!”

Nhưng đạo lí từ xưa đến nay cho thấy, một nhóm nữ sinh tóc tai đủ màu, trang điểm cầu kì như kia, chắc chắn là một băng đảng ghê gớm.

Lạc Đường nháy mắt: “Không phải đâu, tớ là bạn học của các cậu, các cậu nhận nhầm người rồi.”

“Chị nói dối!” Tóc xanh lá nói với tóc xám: “Đây chắc chắn là Lạc Tiểu Đường! Chị, chị nhìn còn không biết à!”

“Tất nhiên là nhìn nhận ra được rồi,” Tóc xám nói với tóc xanh: “Em yêu, về phòng học lấy nhanh! Nhanh lên! Càng nhiều càng tốt!”

Lạc Đường: “???”

Lấy cái gì?

Vũ khí gϊếŧ người diệt khẩu à?

Lạc Đường liếc mắt nhìn bọn họ định đóng cửa toilet, cả người như thắt lại, nghiến răng xông ra cửa, nhân lúc sáu người chưa kịp hành động, chạy về phía cửa tòa nhà dạy học.

Tiếng bước chân theo sát sau lưng, sắp đuổi kịp cô rồi!

Lạc Đường vẫn nhớ lấy điện thoại ra, vừa cạy vừa gọi.

Mất nười máy giây ben kia mới nhận máy.

“Tô Diên Tô Diên!” Lúc này, Lạc Đường chỉ nghĩ được đến anh, giọng nói cực kỳ bất an: “Tô Diên! Nếu em bị truy sát thì làm sao?”

“…Em nói gì cơ?”

“”Em —– “ Lạc Đường quay đầu nhìn thoáng qua, gấp gáp nói: “Em đang bị một nhóm người đuổi theo!”

Âm thanh Tô Diên từ bên kia tryền sang, mang tho một sức mạnh kỳ lạ: “Bình tĩnh, từ từ nói, có chuyện gì, sao bọn họ lại đuổi theo em?”

Đầu óc Lạc Đường quay cuồng.

Ừ nhỉ, sao lại đuổi theo cô? Sao nhận ra cô là người nổi tiếng lại muốn nhốt cô trong nhà vệ sinh, ại còn đòi lấy vũ khí?

Hay —

Họ là fan Tô Diên!

Chắc chắn là do cái video tuần trước! Bọn họ ghét cái vid CP ấy, không muốn Tô Diên dính dáng đến nữ diễn viên! Cho nên nhìn thấy cô là thấy ngứa mắt!

Lạc Đường lập tức nói: “Em đoán là vì cái vid tuần trước! Cái link em gửi nhầm cho anh ấy! Bọn họ chắc chắn là fan của anh, nên ghét em ghép vid CP với anh!”

Cô nhân cơ hội

quay đầu nhìn lại lần nữa.

Huhu càng ngày càng gần!

“Em chắc không?”

“…Hử… Nếu không phải thế, thì sao họ lại đuổi theo em?

Tiếng thở dốc bên kia điện thoại ngày càng nặng nề.

Tô Diên từ lúc nhận điện thoại đã bắt đầu đi bộ ra ngoài sân chơi, nhưng cũng không thấy một bóng người. Nhíu mày: “Đừng nói linh tình nữa, nói anh biết em đang ở đâu, đừng sợ.”

“…Hức… Em bây giờ…A, thấy rồi!” giọng Lạc Đường hào hứng.

“Ở đâu?”

“Cách em 200m! Anh khu rừng nhỏ hồi trước chúng ta đi qua không?”

“…”

“Khu vườn hồi cấp ba mình trốn học ra đấy ý! Anh quên rồi à —“

“Anh không quên.” Tô Diên nhắm mắt, thái dương giật giật: “Nhưng mình đi mấy khu rừng cơ.”

“…”

“Em nói khu nào?”