*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ba tháng…… Sao vậy?” Tạp Lạc Tư
·
Bố Lai Khắc khó khăn nâng cổ lên, muốn xem biểu tình của Sở Tư khi hỏi cái này, dù sao thì nắm bắt và diễn giải biểu cảm là tài liệu tham khảo hữu ích nhất trong đàm phán.
Nhưng gã chỉ thấy cái ót của Tát Ách · Dương, vì thế tức giận mà đổ trở về.
Sở Tư trầm mặc một giây: “Không đếm sai ngày chứ? Cụ thể là như thế nào biết được tin?”
Mặc dù Tạp Lạc Tư
·
Bố Lai Khắc không hiểu tại sao câu này khiến Sở Tư phản ứng kỳ lạ như vậy, nhưng vẫn lập tức nắm bắt thời cơ, lại một lần bắt đầu hấp hối giãy giụa: “Ta từ chối nằm liệt ở đây nói, ít nhất đổi thành trong nhà, có chỗ ngồi! Nếu không, đừng mơ từ ta trong miệng cạy ra một chữ! “
Gã quật cường làm Sở Tư trầm ngâm một lát, sau đó vui vẻ gật đầu, “OK, trong nhà, ngồi nói chuyện, ngài chờ một lát.”
Sở trưởng quan nói chuyện rất lịch sự khi đối mặt với những người không quen biết.
Nhưng lịch sự của anh rất đặc biệt, có lẽ vì kinh nghiệm “Nói lời cảm ơn sau khi dẫm lên mặt họ” đã tác động không thể đảo ngược trong cuộc sống của anh, vì vậy khi anh cực kỳ lịch sự, thường là khi vô sỉ thiếu đạo đức.
Tật xấu này quá quen thuộc đối với cộng sự cùng làm việc trong Tòa nhà An ninh, những người được anh dậy dỗ trong Huấn Luyện Doanh cũng biết rất rõ, cả Tát Ách · Dương cũng phi thường rõ ràng, nhưng Tạp Lạc Tư không hề có chuẩn bị.
“Aiz… cuối cùng cũng có người có đạo lý kính già yêu trẻ.” Tạp Lạc Tư một bên liếc xéo bóng dáng Tát Ách · Dương, “Sớm biết vậy, không chuẩn chúng ta còn có thể hợp tác một phen.”
Mười phút sau, theo chỉ thị của Sở trưởng quan, biệt đội do Tạp Lạc Tư
·
Bố Lai Khắc cầm đầu đã bị đội ngũ năm người của Huấn Luyện Doanh chặn lại, giống như cá chết mắc vào lưới.
Cái buồng ban đầu được chế tạo trên máy bay của Tạp Lạc Tư, nhìn ra số tuổi lớn hơn nhiều so với Sở Tư cùng Tát Ách · Dương cộng lại. Run rẩy thò ra từ phía sau mông máy bay,
thậm chí có thể nghe thấy tiếng vang kẽo kẹt.
Đó là cái Tạp Lạc Tư thỉnh thoảng dùng để trục vớt “Rác rưởi” trong vũ trụ. Lúc này, 137 dân du cư, mà gã, đã từng là vị vua tôn quý của dân du cư, bị đè ở phía dưới.
Thật là một sự đối xử bạc bẽo với các tù binh chiến tranh.
137 tù nhân cuối cùng được Lặc Bàng bọn họ dàn xếp ở tháp đông Ba Ni Bảo. Trong phòng hội nghị trên tầng cao nhất, máy bay đưa họ lên đã hạ cánh tạm thời trên sân mở rộng ra khỏi cửa sổ sát đất bên ngoài.
Hầu như tất cả khí cụ, xích điện tử được trang bị trong phòng thiết bị của máy bay đều được sử dụng trên bọn chúng
—— tay trái còng chân phải, tay phải còng chân trái, dọc theo tường ngồi xuống đất ngồi xếp bằng thành một vòng.
Mà Sở Tư khổng lồ hình thuôn dài, hai tay chống lên mép, tư thái ưu nhã, từ trên cao nhìn xuống Tạp Lạc Tư
·
Bố Lai Khắc.
Trong nhà, ngồi trò chuyện, không có gì sai.
“Như ông muốn.” Sở gõ ngón tay lên bàn hai lần, nói với Tạp Lạc Tư: “Ngài còn yêu cầu nào nữa không? Cứ việc đề xuất đi.”
Tạp Lạc Tư
·
Bố Lai Khắc môi không tiếng động mà mấp máy hai lần, đại khái là mắng một câu “Súc sinh” hay sao đó, hắng giọng xanh mặt nói: “Không có.”
Tát Ách · Dương chán muốn chết mà ngồi ở bên cạnh bàn, khuỷu tay đυ.ng đυ.ng Sở Tư, “Mười phút, trưởng quan, chỉ mười phút thôi anh đã giảm xuống thành súc sinh giống tôi rồi, thật đáng mừng nha.”
Sở Tư liếc mắt nhìn hắn, lại thu hồi ánh mắt nhìn Tạp Lạc Tư nói, “Thật không còn yêu cầu gì nữa sao?”
Tạp Lạc Tư hừ một tiếng, “Vớ vẩn.”
Sở Tư gật gật đầu, “Vậy nói một chút đi, khi nào và ở đâu ông nhận được tin tức. Trả lời một câu tôi mở xích một người.”
Tạp Lạc Tư ban đầu muốn nói gì đó với vẻ mặt giễu cợt, nghe xong điều kiện này, nuốt lại trào phúng, nói: “Cậu dùng cái đó để mở đường, ta có thể tin không?”
Sở Tư nhún vai: “Tùy ý.”
Tạp Lạc Tư hộc máu.
Gã thật sự không thể có chút biện pháp gì với Sở Tư,
ngay cả lời nói cũng không đảm bảo, chỉ có thể nôn ra thêm hai ống máu, thật sự chỉ có thể tin hay không tin mà thôi.
Tạp Lạc Tư suy nghĩ một lúc, rồi mở miệng: “Ta thật xui xẻo khi đυ.ng phải hai ôn thần tụi bây, ta nhận. Nói thì nói thôi……”
“Khi ta đi ngang qua khi α Tinh ba tháng trước, cùng một nhóm dân du cư khác làm giao dịch thì nhận được tin tức từ bọn họ. Trước đó khu vực Thiên Ưng γ Tinh được chia làm hai tuyến, vô tình băng qua tinh vực tuyến, lại không nhận được cảnh báo, lúc ấy có điểm buồn bực, nhưng vì bọn họ vội vàng đi Tạp Mại Tinh và Bạch Ngân Chi Thành, nên không nghĩ nhiều. Ba ngày sau, bọn họ từ Bạch Ngân Chi Thành chạy tới khu α Tinh để làm ăn với chúng ta, lại đi vòng quanh hành tinh các người, còn cố tình băng qua tinh vực tuyến. Vẫn không nhận được cảnh báo nên có,
vì thế bọn họ liền chơi thử, dứt khoát xông thẳng tinh vực nội tuyến, chờ khi đến đủ gần bề mặt hành tinh, họ phát hiện Thiên Ưng γ Tinh thực chất chỉ là một tàn lưu hư ảnh, hành tinh thực không còn tồn tại nữa.”
“Tiếp đó ——” Tạp Lạc Tư
·
Bố Lai Khắc tư thế biệt nữu mà chỉ chỉ mình, “Bọn họ liền thuận tiện đem tin tức bán cho ta. Ta tính toán thời gian, hành tinh các người đã phát nổ cách đây ba tháng rưỡi, bởi vì theo ta được biết, bốn tháng trước, dân du cư đội ngũ bên kia đã hạ cánh trên hành tinh đó, nghe nói là bán tin tức cho Quân bộ các người thì phải? Ít nhất hành tinh đã không nổ tung khi họ hạ cánh.”
“Quân bộ?” Theo lý thuyết, đội ngũ dân du cư tiến vào lãnh thổ để thực hiện các giao dịch riêng với Chính phủ hoặc Quân đội, Quân bộ hẳn là nên chào hỏi qua Tòa nhà An ninh, nhưng văn phòng số 5 của Sở Tư không trực tiếp kiểm soát việc này. Một mặt, văn phòng số 1 chính là nơi kiểm soát những thứ này, nên Sở Tư không biết cũng là chuyện bình thường.
“Tin tức ta nghe được là như vậy đó. Về việc đó có phải là Quân bộ hay không thì ta không rõ lắm, chỉ có thể bảo đảm tin tức có 80% độ chuẩn xác, không thể bảo đảm 100%.”
Tạp Lạc Tư
·
Bố Lai Khắc nói.
Sở Tư nhìn chằm chằm vào mắt Tạp Lạc Tư một lúc lâu, dứt khoát khom lưng lục lọi Tạp Lạc Tư.
“Làm gì vậy?” Tạp Lạc Tư lui về phía sau, “Tìm cái gì? Máy bay đều con mẹ nó cho tụi bây cả rồi, còn muốn lấy cái gì nữa?!”
Sở Tư nói: “Đồng hồ quả quýt, đồng hồ, hoặc bất cứ thứ gì có thời gian.”
Khi anh nói, ngữ khí lộ ra rõ ràng không kiên nhẫn, Tạp Lạc Tư có chút trống rỗng, vội vàng nói: “Xem đi! Xem đi! Xem đi! Không phải chỉ là đồng hồ thôi sao! Nó nằm trong túi quần của ta nè.”
Sở Tư cau mày, không nói hai lời đưa tay chạm vào túi quần bên trái tùy tiện sờ soạng một chút, trống không.
Khi anh định đổi sang túi bên phải, Tát Ách · Dương đột nhiên rời khỏi bàn, khom lưng chụp lấy tay Sở Tư, lấy đồ trong túi bên phải, xoay tay lại ném lên bàn.
Rầm ——
Vật thể kim loại lăn quanh bàn một vòng, rốt cuộc nằm yên.
Sở Tư sửng sốt một chút, liếc nhìn Tát Ách · Dương, thấy hắn nói trở mặt liền trở mặt, có lẽ hơi thiếu kiên nhẫn, có lẽ vì cuộc đối thoại giữa Sở Tư và Tạp Lạc Tư không liên quan lắm tới hắn, cũng không khiến cho hắn hứng thú, nghe lâu có chút phiền.
Nhưng mà loại này một giây trước còn cười, giây tiếp theo nhíu mày Sở Tư thấy quá nhiều lần rồi, không quan tâm lắm.
Anh đứng thẳng dậy, cầm lấy đồ trên bàn rồi mở nắp.
Phong cách của thứ này rất cổ điển, giống đồng hồ quả quýt thời xưa —— to bằng nửa bàn tay, có dây xích và nắp.
Chỉ sau khi nắp gập được mở ra, bên trong không phải
kim đồng hồ, mà là màn hình.
Bên trong màn hình tròn là một phiên bản đơn giản hóa của bản đồ sao, với mười tám chấm đại diện cho các hành tinh có thể ở được trên các vị trí khác nhau trên màn hình.
Có một hộp hiển thị hình vuông ở góc trên bên trái màn hình, đánh dấu thời gian hiện tại, chẳng qua phương thức tính toán khác với Sở Tư.
Sở Tư nhấp vào dấu chấm đại diện cho Thiên Ưng γ Tinh. Trong hộp hiển thị ở góc trên bên trái, thời gian được chuyển đổi ngay lập tức thành định dạng Sở Tư quen thuộc nhất:
Tân công lịch năm 5714
17 tháng 3 22:09:23
Anh nhìn chằm chằm vào con số đại diện cho năm trầm mặc nhìn một hồi lâu, xác nhận không có nhìn lầm số nào, sau đó ngước mắt lên.
Cái nắp lách cách một tiếng ở trong tay anh khép lại, anh siết chặt mặt đồng hồ trong tay xoay hai lần, sau khi suy nghĩ một lúc, anh ném nó lại cho Tạp Lạc Tư
Tạp Lạc Tư cũng có chút kinh ngạc: “Cậu không trực tiếp lấy luôn à?”
“Tôi lấy nó thì có ích lợi gì?” Sở Tư cau mày không hề buông lỏng, lực chú ý hiển nhiên không nằm ở Tạp Lạc Tư, chỉ thản nhiên đáp.
Thời gian có vấn đề.
Sở Tư nghĩ thầm, anh đi đi lại lại vài bước, rồi sải chân tới cửa phòng họp, băng qua lan can lướt một vòng, quét mắt nhìn mấy người ở tầng dưới cùng của tháp đông đang bận rộn xử lý máy bay.
Kim, người bước đi trong tư thế khó khăn, nổi bật dễ thấy.
Sở Tư nhìn gã chằm chằm vài giây, cuối cùng ngừng ở chỗ Đường, nói: “Đường, lên đây một chút.”
Đường sửng sốt, ngửa đầu hô: “A! Đến liền!”
Chẳng bao lâu sau, Đường hấp tấp chạy tới, dừng lại trước cửa phòng hội nghị, liếc nhìn vào trong, thấp giọng hỏi Sở Tư, “Trưởng quan có chuyện gì? Bọn họ không thành thật hợp tác?”
Sở Tư lắc lắc đầu, nói “Máy truyền tin của cậu đâu? Tôi chợt nhớ ra, hình như chưa hỏi cậu về thời gian.”
Đường không hiểu ra sao, lấy ra máy truyền tin, nhìn Sở Tư. Mặt trên màn hình hiển thị:
Tân công lịch năm 5714
Ngày 6 tháng 3 14:21:38
Màn hình không hoàn toàn giống với đồng hồ quả quýt của Tạp Lạc Tư, nhưng khác biệt không nhiều, hoàn toàn nằm trong phạm vi chênh lệch tốc độ dòng thời gian thông thường.
Thật ra, Sở Tư có thể đoán được kết quả mà không cần nhìn máy truyền tin của Đường, anh chỉ… kiểm tra xác nhận một chút, giống như một chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Chênh lệch thời gian giữa Đường và Tạp Lạc Tư là mười ngày, Tát Ách · Dương, người đi ngang qua lỗ đen, cũng chỉ cách họ vài chục ngày, còn có Thái Không Giam Ngục……
Khác biệt thời gian của mọi người đều nằm trong phạm vi bình thường, rất gần, ngoại trừ bản thân.
Năm 5714, năm 5763, mặc dù Sở Tư không muốn thừa nhận. Nhưng trước mắt xem ra, người trước là đúng, người sau hiển nhiên sai.
Lúc trước khi anh mở mắt ra, chính Kim đã nói với anh 50 năm đã trôi qua.
Đương nhiên, điều đầu tiên Sở Tư nghĩ đến là Kim đã bóp méo thời gian hiển thị trên chiếc vòng tay với mục đích nào đó, khiến anh lầm tưởng rằng 50 năm đã trôi qua.
Nhưng chẳng bao lâu, ý tưởng này đã bị loại bỏ, bởi vì sau khi Sở Tư ra khỏi khoang đông lạnh, anh nhận được một tin nhắn từ Tát Ách · Dương, máy truyền tin của anh cho thấy rõ thời gian nhận được tin nhắn, hiển thị rõ ràng năm 5763.
Trong phút chốc, Sở Tư đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Rốt cuộc, khái niệm thời gian đã bị phá vỡ và được tổ chức lại, rồi lại chia rẽ không phải là một trải nghiệm thú vị. Anh cảm thấy cơn đau đầu của mình lại sắp tái phát ——
Thời gian của những người khác nói chung là thống nhất, theo khái niệm thời gian của họ, bây giờ là năm 5714, chưa đầy 4 tháng sau vụ nổ của hành tinh.
Có một sự hỗn loạn lớn trong thời gian của anh, đã trực tiếp tua nhanh 50 năm.
Nơi nào bị động tay chân? Ai làm?
Mục đích là gì?
“Sao vậy trưởng quan?” Đường chớp chớp mắt, “Sắc mặt ngài kém quá.”
“Không có gì.” Sở Tư lại mở miệng nói, sắc mặt đã khôi phục như thường, phất phất tay với Đường, “Không có gì, về trước đi.”
Đường “A” một tiếng, ngay khi định rời đi, Sở Tư lại vỗ vỗ cậu nhỏ giọng nói thêm, “Giúp tôi… quan sát Kim.”
“Hả?” Đường sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng nhận ra. Sau khi làm một động tác OK, cậu vội vã xuống lầu. Đi được hai bước, quay đầu lại nói: “Ngài vẫn luôn không yên tâm về hắn, phải không? Nếu không thì đã không luôn đặt hắn bên ngoài mọi chuyện.”
Sở Tư nhướng mày, đóng cửa phòng hội nghị, mới vừa xoay người liền thiếu chút nữa đυ.ng vào người khác.
Trở mặt còn nhanh hơn lật sách Tát Ách · Dương tiên sinh đang đứng ở trước mặt anh.
Sở Tư tức giận nói: “Làm phiền đi đường tạo chút tiếng động, anh làm gì ở đây?”
Tát Ách · Dương cúi người lại gần, đôi mắt gần như trong suốt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Tư trong hai giây, nghiêm nghị nói: “Ai đó chọc trưởng quan của chúng ta không vui, để tôi đoán xem chuyện gì đang xảy ra? “
Sở Tư sống lưng theo bản năng căng thẳng, lại đột nhiên thả lỏng lại, “Đoán xem? Không phải anh vừa nghe lén sao?”
Anh trầm mặc hai giây, rồi nói thêm: “Hoặc có thể anh căn bản không cần nghe lén, anh đã sớm nhìn ra, nhưng vì một lý do nào đó không có ý định nói, đúng không?”
Tác giả có một điều muốn nói:
Ban ngày có việc ~ Ta trở lại hơi muộn, xin lỗi ~
Đồng hồ quả quýt