Với tư cách là 50001 đen đủi, Sở Tư đương nhiên không thể bỏ lỡ toàn bộ quá trình Tát Ách · Dương bắt giữ “kẻ mạo danh”.
Tầng ngầm thứ hai phía đông đóng vai trò là nửa bộ não của Pháo đài Trung tâm, thông tin và dữ liệu được lưu trữ trong đó quá lớn đến mức không thể tưởng tượng được.
Cho dù đã hơn 40 năm nơi này đã được sử dụng chính thức, là siêu trạm lớn nhất hành tinh chưa từng bị vượt qua, hệ thống quản lý dữ liệu vẫn rất kín đáo, muốn xâm nhập thì phải tốn thời gian công sức.
Tát Ách · Dương
đã chọn một thủ thuật bất lợi, sử dụng hệ thống thông minh bên ngoài của Thiên Nhãn làm nguồn nhiễu, Ba Ni Bảo theo bản năng sinh ra phản ứng từ chối.
Bên kia không hoạt động thì không sao, một khi đã kích hoạt thì sẽ có thêm sai sót, lúc này quẫy nhiễu lan truyền sẽ nhanh chóng xâm nhập, virus khiến toàn bộ não đông phát điên trong nháy mắt.
“Thiểu năng trí tuệ có thể truyền nhiễm, không sai chút nào nha.” Tát Ách · Dương chống hai tay dựa vào bàn điều khiển, tùy ý gõ vài nút, một bên sai sử Thiên Nhãn một bên còn không quên tổn thương nó.
Đinh ——
Âm thanh của Thiên Nhãn phát ra từ tấm kính, câu chữ rõ ràng nói: “Nhắc nhở ấm áp, tù nhân số N57021225 Dương tiên sinh, ngươi thật là cái đồ hư hỏng.”
Thứ nói lắp này ỷ vào hiện tại phải dựa vào nó để làm mọi việc, lá gan trở nên lớn hơn nhiều.
Tát Ách · Dương đối với loại đánh giá này vui vẻ tiếp nhận, hắn ấn nút xác nhận, nhìn lên màn hình, thản nhiên nói: “Ồ, cảm ơn vì lời khen.”
Sở Tư bước đến bàn điều khiển: “Thứ cho tôi nói thẳng, anh thực sự không biết xấu hổ.”
Tát Ách · dương cười: “Như nhau như nhau.”
Sở Tư liếc nhìn màn hình lớn chứa đầy dữ liệu phức tạp, đút một tay vào túi, tay kia cẩn thận nhìn vào máy truyền tin, kiểm tra mọi chương trình.
Mới xem được một nửa vừa nhấc mắt, liền thấy Tát Ách · Dương nghiêng đầu, cười như không cười nói: “Sao vậy? Máy truyền tin qua tay tôi không yên tâm vậy sao?”
“Dù gì anh cũng có tiền án.” Sở Tư không nóng không lạnh nói.
Khi anh mới vào Viện điều dưỡng năm đó, anh và Tát Ách · Dương không đối đầu như vậy.
Khi đó Sở Tư tối tăm ít lời, di chứng anh mang về từ trại trẻ mồ côi khiến anh đau đầu quanh năm, ngủ không yên, người nổi đầy gai nhọn, ai đυ.ng vào cũng bị tẩn mà không có khả năng giải thích, đặt cùng Tát Ách · dương trời sinh phần tử phản động là có thể tạo ra một trận động đất dữ dội.
Những năm niên thiếu rất khủng khϊếp, là giai đoạn nổi loạn chống đối người khác.
Một số điểm trong xương của họ thực sự rất giống nhau, chỉ khác là Sở Tư muốn cả thế giới ngừng làm phiền anh và để anh ấy yên, trong khi Tát Ách · Dương lại tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ và muốn làm phiền cả thế giới.
Ngay cả các y tá trong Viện điều dưỡng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào họ, cố gắng hết sức để tránh xa họ, tránh cục diện oan gia ngõ hẹp, nhưng thủ thuật này chỉ có thể ngăn Sở Tư, căn bản ngăn không được Tát Ách · Dương.
Bởi vì Tát Ách · Dương rất giỏi hoàn thành công việc.
Chỉ cần đưa mọi thứ qua tay hắn một lần, đừng tưởng có thể sử dụng lại, ngay cả khi hắn chỉ chạm vào nó trong mười giây.
Tất nhiên, tiền đề là hắn có hứng thú.
Máy truyền tin, tai nghe, máy kiểm tra tình trạng sức khỏe, v.v…. đều bị hắn nhiễm độc.
Cũng may trạng thái của Tát Ách · Dương chỉ kéo dài một năm. Một năm sau, hắn dường như trút hết năng lượng, dần trở nên lười biếng, ngay cả tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng lười biếng.
Dù khoảng thời gian đó rất ngắn, nhưng ít nhất một sự kiện khiến Sở Tư nhớ kỹ ——Khi có mục tiêu và mặt trận khác với Tát Ách · Dương, đừng để hắn dễ dàng chạm vào bất cứ thứ gì.
Tát Ách · Dương có vẻ bất lực trước sự cảnh giác của Sở Tư, hắn thở dài: “Thân ái, lần này anh thực sự nghĩ quá nhiều rồi, anh cho rằng dưới nitơ lỏng và nòng súng thì có thêm thời gian và năng lượng để làm chuyện khác với máy truyền tin sao? Tất nhiên, tôi rất vinh dự khi được anh đánh giá cao, thưa trưởng quan.”
“Đúng là vậy thật, nhưng thật không may, một lời tôi cũng không tin.” Sở Tư vẫn không hề lưu tình.
Nhưng xét về thực tế thì lời Tát Ách · Dương thực ra rất có lý, trong trường hợp đó thì không một người bình thường nào bị phân tâm để làm những trò lố lăng khác, khác nào lấy mạng ra đùa giỡn chứ.
Sở Tư cụp mắt, ngón tay vẫn cố chấp nhấn vào chương trình chưa được kiểm tra cuối cùng.
Vừa định tắt máy truyền tin, màn hình đột nhiên phát nổ, các loại chấm sáng cắt xén từ trên xuống dưới, khiến Sở Tư nheo mắt lại, sau đó lập tức biến thành một biển sao rộng lớn và yên tĩnh.
Âm thanh điện tử vốn có của máy truyền tin đột nhiên vang lên, nói với giọng trang trọng như đám tang:
“Surprise, đưa máy truyền tin Sở trưởng quan nhất định sẽ kiểm tra.”
Đồng thời khi âm thanh này phát ra, Tát Ách · Dương cũng gõ nhẹ vào nút, đồng thời mím môi không ngoảnh lại.
Sở Tư: “… Anh nhất định phải siêng năng chứng minh mình bệnh không nhẹ như vậy hả?”
Tát Ách · Dương không trả lời, hắn thậm chí không liếc nhìn Sở Tư, đôi mắt cực kỳ sáng màu của hắn vẫn bất động nhìn chằm chằm vào màn hình, những ký tự lướt nhanh in trên mắt hắn, giống như một tấm kính mỏng và lạnh lẽo.
Khóe miệng cong lên, nhanh chóng khép lại.
Người này khi không cười không híp mắt, đường nét sườn mặt của hắn cứng rắn và thâm trầm, hiện ra khí chất không nhẹ nhàng cũng không kiêu ngạo, mà là một sự lạnh lùng không thể tiếp cận.
Máy truyền tin bị động của Sở Tư thật sự chỉ là tay chân nhỏ bé, chắc là do thời gian cấy ghép quá eo hẹp, hơn nữa Sở Tư cũng không chuyên về cái này, có thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng chương trình nhỏ này không làm phiền Sở Tư sử dụng những ngón tay vàng của mình.
Bầu trời đầy sao và yên tĩnh chỉ tồn tại trong năm giây một dấu nhắc xuất hiện, cho thấy các chương trình rác đã được tự động xóa.
Có thể thấy được tay Tát Ách · Dương rất rảnh rỗi, nhàn đến đau trứng.
Đường và Lặc Bàng nghi ngờ nhìn hai người phía sau, đồng thời quay đầu lại, lặng lẽ hỏi Lưu: “Này, hồi đó nhóm người chúng ta có biết chuyện này, còn nói không ít. Cậu… Có nghe qua trưởng quan chúng ta và vị kia phát sinh chuyện gì không? “
Lưu: “Tôi chỉ biết họ có quen nhau, quan hệ rất tệ, vậy thôi.”
Lặc Bàng trợn tròn mắt: “Vớ vẩn, chuyện này ai cũng đã từng nghe qua. Nhưng mà… nhìn không giống có quan hệ kém nha.”
Lưu khoát tay: “Quỷ mới biết.”
“Làm phiền sau này đừng nói ra bất kỳ lời thì thầm nào, đặc biệt đừng nói ra trước mặt chính chủ.” Sở Tư lạnh lùng nói.
Nói chuyện ở nơi chết tiệt này mang lại tiếng vang, thì thầm là một phiên bản nâng của vòng tuần hoàn, khiến mọi người cảm thấy phức tạp, rất sốt ruột.
Tát Ách bật cười: “Muốn biết tôi với trưởng quan của các người có vướng mắc gì không?”
Hắn nói xong từ khóe mắt liếc bọn họ, ngón tay nhấn nhẹ vào phím cuối cùng, các màn hình trên tường ngay lập tức được làm mới thành giao diện giống nhau, đồ sộ đến mức làm người ta kinh ngạc cảm thán.
“Sở trưởng quan, nói cho anh một tin tốt, kẻ thù thân yêu của anh Tát Ách · Dương đã vì anh nắm đuôi con lợn 50001.”