Bất kể là Đường hay Lặc Bàng, họ đều không phải là người tốt tính, vừa mới tới đã bị người nào đó lai lịch không rõ gọi là “lũ ngốc”, đâu ai cũng có thể vui được.
Ngay cả Lưu, người luôn ngại ngùng ít nói cũng nhướng mày.“Mày con mẹ nó mới ngốc đó!” Đường trả về một câu, theo bản năng hung hăng giơ hai ngón giữa.
Tuy nhiên, trước khi duỗi thẳng ngón tay, Sở Tư như thể có mắt sau gáy, quay ngược tay lại ấn ngón tay xuống.
“Hả?” Đường và Lặc Bàng đều sửng sốt.
Tát Ách · Dương cười khẩy, lại đặt nòng súng lên vai, nheo mắt trái nhìn vào ống ngắm, nhắm vào Đường.
Hành động này đến không hề báo trước, đồng tử Đường co rúm, máu trong cơ thể lập tức đông lại.
Hưu ——
Âm thanh dòng khí cọ qua pháo rất nhẹ và nhanh, Đường cảm thấy đầu gối của mình bị luồng không khí va vào, mềm nhũn ra như một phản xạ có điều kiện, quỳ xuống.
Đường: “…”
Tát Ách · Dương nhún vai, “Tiếc quá, không bắn nữa.”
Đường chỉ muốn nôn hết tâm can ra ngoài, đứng dậy muốn chống vào tường: “Tiếc bố mày! Mẹ nó đó là súng phóng tên lửa R-72, mày mang cái đó đi chào người ta à?! Tao ** mày giờ?! “
Lặc Bàng một bên kéo nói, “Bình tĩnh.”, một bên lấy túi đạn ra.
Lưu: “… Hai người đều bình tĩnh lại đi.”
Không nói một lời, cậu lấy túi đạn của Lặc Bàng bỏ vào túi mình, cảnh giác nhìn vị khách không mời trên tường.
Sở Tư lại đau đầu, trong hai giây sau khi tên lưu manh Tát Ách · Dương lộ diện, hắn vững vàng nắm lấy lòng thù hận của những người có mặt ở đây, khuấy động không ít người đến gà bay chó sủa hận không thể xắn tay áo gϊếŧ hắn ngay tại chỗ.
Đây cũng là một loại tài năng khác.
“Có thể dừng lại dù chỉ một ngày, đừng tự tạo thêm địch nữa được không?” Sở Tư tức giận nói với Tát Ách · Dương.
“Vậy nhàm chán quá.” Tát Ách · Dương mỉm cười, “Nhưng mà có thể được trưởng quan quan tâm, tạo thêm địch cũng không lỗ ha.”
Sở Tư: “Tôi đề nghị anh nuốt một tên lửa để tỉnh táo đầu óc, chân thành nhắc nhở anh rằng nếu tạo quá nhiều kẻ thù, sẽ bị báo ứng nha.”
Tát Ách hơi nghiêng đầu, khi đôi mắt trong suốt của hắn nheo lại, lại có ý tứ phi thường bình tĩnh và nguy hiểm: “Chân thành nhắc nhở, ném người vào không gian không nói lời nào sẽ bị quả báo.”
Sở Tư: “…”
Có như vậy trong nháy mắt, Sở trưởng quan – Người rất ít khi tự xét lại, cảm thấy có chút đuối lý.
Nhưng chẳng mấy chốc, anh cảm thấy vấn đề đuối lý này không thể giải thích được, cho nên bình tĩnh trả lời: “Tôi không phải là người ném anh, anh có thể về hỏi cái thứ nói lắp kia.”
Tát Ách · Dương dường như đang chờ đợi câu nói này, sau đó hắn cong mắt cười.
Hắn uể oải “ừm” một tiếng, nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, nên tôi đã đem cái thứ nói lắp kia hủy đi.”
“…” Sở Tư cho rằng mình nghe lầm, “Anh nói cái gì?”
Tát Ách
chạm vào sau thắt lưng, dường như đang chọn ra thứ gì đó.
Đó là một khối vuông màu bạc, nửa kim loại, nửa trong suốt, giống như một ổ cứng cổ, chỉ bằng nửa lòng bàn tay, rất mỏng. Hắn giữ hình vuông, lật ngược nó lại, liền nghe thấy một âm thanh điện tử không liên tục từ bên trong phát ra: “Mỗi ngày, mỗi ngày, hệ thống Thiên Nhãn bị dỡ xuống vì ngài phục vụ, xin hãy ra mệnh lệnh.”
Sau khi nói, khối lập phương cũng phát ra tiếng nức nở nhân cách hóa.
Sở Tư: “…”
Anh một lời khó nói hết nhìn phần lõi của Thiên Nhãn bị tháo dỡ trong
bàn điều khiển trung, hỏi Tát Ách: “Anh rốt cuộc là đi đường nào đến đây?”
“Nhờ phước lành của thứ nói lắp này, tôi định nhắm mắt một lúc thì bị tống ra khỏi nhà tù, may lúc đó còn chưa ngủ nên đã mượn dây chuyên dụng trong phòng trực ban cảnh ngục, khi mở cửa đẩy ra liền tròng lên Long Trụ, mới vừa bám lấy vách đá, thiểu năng trí tuệ này lại chuyển tiếp.” Tát Ách
nói tới đây liền cười lạnh một tiếng.
Thiên Nhãn lại nức nở, nghe thật đáng thương.
Chỉ có thể nói lời cảm tạ Long Trụ vì đã không để hắn bên ngoài vòng bảo hộ, khi thiểu năng trí tuệ này bắt đầu cú nhảy, nó dung hợp mảnh vỡ hành tinh trở thành đuôi của mình kéo vào vòng bảo hộ. Nếu không, sau khi chuyển tiếp, người bị dỡ thành tám khối chính là tát ách · Dương.
Một tay hắn chống lên mép tường,
xoay người nhảy xuống, dừng ở trước mặt Sở Tư hừ cười một tiếng, “Tôi định từ dưới mặt đất nhảy lên, kết quả là thứ thiểu năng trí tuệ này lại nhảy lần hai.”
Sở Tư: “…”
Lần nhảy thứ hai là do anh ra lệnh, anh
khụ một tiếng, che giấu biểu cảm của mình lúc đầu.
Đường và Lặc Bàng vẫn còn tức giận, nhưng họ chú ý đến những gì Tát Ách · Dương vừa nói.
Các từ khóa trong đó thực sự hơi bị chấn động——
Cái gì bị tống ra khỏi nhà tù?
Còn có cái gì mà tròng dây lên Long Trụ??
Ai cũng đều biết Long Trụ kia là thứ đồ không bao giờ nói đạo lý, người đến quá gần sẽ lập tức phân giải thành thịt nát, nếu vật gì giống như sợi dây tròng vào, nó cũng sẽ bị cảm nhiễm và đồng hóa bởi trường năng lượng gắn liền với Long Trụ.
Lúc này sờ vào nặng thì tay toàn máu, nhẹ thì da tróc thịt bong.
Nhưng……
Bọn họ cảnh giác liếc nhìn hai bàn tay của Tát Ách · Dương, không chảy máu cũng không rớt da thịt, đừng nói da tróc thịt bong, rõ ràng một vết thương cũng không có.
“Người này làm sao vậy? Hắn không phải người sao?” Lông mày cau lại của Đường có thể kẹp chết một đàn muỗi, cậu hạ giọng, môi thì thầm mấy câu.
Trước khi Lặc Bàng có thời gian mở miệng, Tát Ách · Dương đã nghiêng đầu liếc nhìn cậu, “Cậu đè nặng giọng như vậy tôi không nghe thấy?”
Đường: “…”
Cậu kiềm nén ý nghĩ dùng ngón giữa đánh người, ánh mắt quét qua vòng hắc kim trên cánh tay Tát Ách, có chút kinh ngạc quay đầu hỏi Sở Tư: “Người của Thái Không Giam Ngục? Hắn lúc này không phải nên ngồi xổm trong tù sao?! “
Sở Tư tức giận nói: “Nhà tù giam không được, hắn vượt ngục.”
Tất cả mọi người: “…”
Bọn họ cảm giác trên mặt ngoại trừ chấm hỏi thì không còn biểu hiện nào khác.
Tại sao một tù nhân vượt ngục có thể đối mặt trực tiếp với quản giáo?
Người này không sợ bị bắt à?
“Trưởng quan, thật ra chúng tôi có rất nhiều đạn dược.” Đường không khỏi thấp giọng nhắc nhở,
“Nếu ngài muốn bắt…”
Tát Ách · Dương nhướng mày, cúi đầu chạm vào thứ gì đó, sau đó xòe lòng bàn tay ra, lười biếng nói: “Trùng hợp quá, tôi cũng có bom thu nhỏ phản vật chất ở đây.”
Tất cả mọi người: “…”
Những quả bom thu nhỏ nằm trên lòng bàn tay của hắn chỉ có kích thước bằng hạt gạo, ngoài lớp vỏ được xử lý đặc biệt bên ngoài, hàm lượng phản vật chất của những quả bom thu nhỏ này cộng lại nhiều nhất là 30 hay 40 miligam thôi.
Nghe có vẻ không nhiều nhưng cũng đủ để phá hủy toàn bộ mảnh vỡ hành tinh này.
Sở Tư thật sự nhìn không được nữa, lớn tiếng hỏi Tát Ách: “Cho nên, ngay khi chúng tôi kết nối với bên này, anh đã sờ đến nơi này? Đến Ba Ni Bảo làm gì?”
“Đoán xem?” Tên lưu manh chớp mắt, xách súng đi về phía cổng.
Sở Tư nhìn bóng lưng hắn một hồi, không quay đầu lại với bọn nhỏ ngu ngốc phía sau, ra hiệu, “Đi thôi, đừng để người khác đoạt trước.”
Mặc dù Tát Ách không nói lý do, nhưng xét từ những hành động hiện tại, ít nhất cũng không nhắm vào họ.
Bọn Đường nhìn nhau, cùng bước theo họ.
“Trưởng quan, hắn ta là ai vậy?” Lặc Bàng nhịn không được lại hỏi.
Sở Tư thuận miệng trả lời: “Hắn tên Tát Ách · Dương, có thể các cô cậu đã nghe nói qua.”
Mọi người theo bản năng gật đầu: “Ồ.”
Sở Tư không đợi thêm bất kỳ phản ứng nào từ họ, chạy vài bước đến gần Tát Ách · Dương nói: “Làm phiền vị phạm nhân vượt ngục tiên sinh này xách đồ đến đây rồi, trộm lấy vũ khí người khác còn không biết xấu hổ?”
Tát Ách · Dương không ngoảnh lại, vừa đi vừa lắc khẩu pháo, giọng nói mang theo ý cười: “Báo cáo trưởng quan, rõ ràng là ngài đã vứt đi khi dùng xong, tôi chỉ tái sử dụng thôi, thấy có thể dùng nhiên liệu để thay thế, anh không thể quá vô lý như vậy. “
“Ta chưa bao giờ vô sỉ như vậy, cả kính bảo hộ của tôi, xin vui lòng trả lại nguyên chủ, cảm ơn.” Sở Tư nói.
Lần này Tát Ách dứt khoát xoay người, quay lưng về phía cổng Pháo đài Trung tâm, đối mặt với Sở Tư, dang rộng cánh tay, khói lửa và sương mù chưa tan biến là bối cảnh của hắn.
Hắn cười một chút, nói: “Tới đoạt đi, không khách khí.”
Sở Tư: “…” Anh vẫn nên bay lên trời với cái khẩu pháo đó đi.
Phải nói rằng phương pháp mở màn theo kiểu bắn phá của Tát Ách · Dương rất hiệu quả. Toàn bộ cổng Pháo đài Trung tâm bị thổi bay, các bức tường cổng phòng thủ cao ở cả hai bên cũng bị biến dạng, trông giống như một con thú với cái miệng lớn nhe răng trợn mắt ở đó.
Hắn và Sở Tư lần lượt bước vào… Động, lần mò tìm công tắc nguồn khẩn cấp.
Liền nghe ong một tiếng, toàn bộ Pháo đài Trung tâm sáng rực từ trên xuống dưới.
Bọn họ ở tầng trệt phía đông, trong một không gian rộng lớn được đặt nhiều dụng cụ có độ chính xác cao, lớn nhỏ khác nhau, từ đỉnh pháo đài cực cao cho đến đáy pháo đài cực kỳ sâu.
Nói chuyện ở đây, thậm chí có thể nghe thấy một chút tiếng vang.
Trung tâm hoạt động chính ở dưới lòng đất, hai người bước xuống cầu thang bên cạnh.
Khi đi đến bàn dịch chuyển ở tầng hầm, Sở Tư quay đầu lại giục ba đứa ngốc, “Nhanh lên.”
Kết quả, hai
chữ này phần nào khiến ba người “mộng du” kinh ngạc.
Đường mở miệng nhìn về phía Tát Ách · Dương, chỉ để nhận ra người này là ai, cậu nói “Đậu má”, dưới chân đạp vào không khí, lăn thẳng xuống cầu thang, khiến Lặc Bàng và Lưu, người nhanh hơn cậu hai bước phải quỳ xuống.
Cả ba người không thể đứng dậy, họ nói với Sở Tư, “Trưởng quan, ngài nói hắn là ai? Tát Ách · Dương???”
Sở Tư: “…”
Tát Ách cười nhạo một tiếng: “Cung phản xạ của mấy đứa ngốc này có thể vòng quanh vũ trụ ba trăm vòng đấy chứ.”