“Người nhà của anh sao?”
“Ừ, có được không?”
“Nhưng… có thể, nhưng mà em sợ họ sẽ… không muốn gặp em lắm?”
“Con dâu xấu không muốn gặp mẹ chồng sao? Huống hồ Trí Trí của chúng ta cũng không xấu.”
Anh nhéo nhéo mũi cô, “Em yên tâm, anh đã đưa em đi, nhất định sẽ không để họ làm khó em. Hơn nữa bà nội anh cũng ở đó, bà là “Định hải thần châm” của em, em còn sợ gì chứ?”
Tuy cô vẫn lo lắng không yên, nhưng có bà làm chỗ dựa, quả thực lòng cũng nhẹ nhõm hơn không ít.
Hai người cứ quyết định như vậy. Kỳ thực, cuối tuần này Trí Trí muốn tham gia buổi khám bệnh từ thiện quy mô lớn của bác sĩ Tề, bởi vì nghe nói sẽ có rất nhiều người, có thể thu hoạch được không ít chuyện thú vị, còn có thể làm thành tư liệu sống, cho nên cô mới muốn đi. Ngụy Thiệu Viễn về nhà chuẩn bị trước với các trưởng bối, mẹ anh sau khi trở về vẫn chưa gặp bà nội, nên lần này bà muốn đến chào hỏi bà nội một chút, đợi mọi thứ hoàn thiện, lại tới thẳng nhà hàng. Đặt bàn bữa tối xong là vừa kịp lúc.
Không ngờ rằng buổi chiều ngày hôm đó lại đổ mưa, buổi khám bệnh đổi thành tập trung hết trong phòng, người đã nhiều lại chen tới mức không thở được.
Tề Huy nhìn dáng vẻ không yên lòng của Trí Trí, hỏi cô: “Cô không sao chứ?”
“Không sao.”, cô vừa nhìn ngoài cửa sổ vừa trả lời, “Cơn mưa này khi nào mới dứt đây…”
Mùa đông đổ mưa, nhiệt độ hạ thêm vài độ, quần áo trên người cô hơi mỏng, hơn nữa bên ngoài lại rất khó bắt xe.
“Có việc thì cô đi trước đi, tài liệu không nhất thiết phải thu hết trong một ngày đâu!”
Trí Trí ừ một tiếng, vỗ nhẹ ngực, cô cảm thấy có chút khó chịu.
“Không thoải mái sao?”
“Ừm, mấy ngày gần đây đều như vậy, không có tinh thần, không có khẩu vị, đôi lúc lại tức ngực.”
Tề Huy thấy thế liền kéo cô đến buồng khám bệnh: “Tôi đang nhàn rỗi, không bằng hôm nay tôi giúp cô kiểm tra sức khỏe, tôi miễn phí cho cô!”
…
Bên Ngụy gia lại vừa trải qua một trận chiến bí mật, hai người phụ nữ quyền lực với những lời nói sắc bén không ai chịu nhường ai, cuối cùng cũng phải ngồi xuống bình tĩnh cùng nhau bàn chuyện chung thân đại sự cho Ngụy Thiệu Viễn.
Tất nhiên Ngụy lão thái thái đến lúc này mới hiểu rõ ràng cuộc hôn nhân chưa kịp bắt đầu đã thông báo kết thúc ở Mĩ của anh là như thế nào, nghe anh giải thích xong, Ngụy lão thái thái lại tin tưởng Trí Trí năm đó không phải ghét bỏ anh mới ly hôn, bà vẫn kiên định đứng về phía anh.
Còn lại là thái độ của Thành Tố Linh: Hừ, con trai là tôi sinh ra, cũng là tôi nuôi lớn, Ngụy gia các người có tư cách gì mà quyết định?
Ngụy Thiệu Viễn cảm thấy bản thân mình thật xuất sắc, có thể để những người có quan điểm khác biệt một trời một đất cùng nhau ăn một bữa cơm mà chỉ dựa vào việc trò chuyện và giải thích, anh thấy mình đến Liên Hợp Quốc làm chuyên viên hòa giải hoàn toàn không thành vấn đề.
Đôi bên đều đã đồng ý lùi một bước, đáp ý cùng anh và Trí Trí nói chuyện, anh cũng được nhẹ nhõm một chút, giơ tay xem đồng hồ, thời gian đã sắp đến, anh gọi điện cho tài xế trong nhà đưa lão thái thái và bà Ngụy Thuận Lễ đến nhà hàng, anh thì đích thân đưa mẹ tới.
Loại trường hợp như hôm nay, lẽ ra nên mời thêm Giang Phức Lan tham gia, nhưng bà ấy bây giờ có chút hồ đồ, hơn nữa bà còn là nguyên nhân lúc đầu Trí Trí không chấp nhận cuộc hôn nhân này, vẫn là không nên làm sự tình thêm phức tạp nữa, trong tương lai nhất định vẫn còn cơ hội để trưởng bối hai bên gặp nhau.
Nhà hàng này rất nổi tiếng dịp cuối tuần, vị trí đẹp để ngắm biển vô cùng khó đặt, những bàn khác đều vừa ăn vừa trò chuyện đầy sôi nổi, chỉ có phòng bao của bọn họ trong ngoài đều trầm lặng.
Thời gian hẹn đã qua một lúc nhưng vẫn không thấy Trí Trí, bên ngoài lại đổ mưa, trong lòng Ngụy Thiệu Viễn khó mà không sốt ruột, đang muốn gọi điện thoại cho cô thì cô đã gọi đến trước: “Sean, em ở bệnh viện gặp mưa lớn quá, không bắt xe được, anh có thể…. đến đón em được không?”
Tín hiệu của cô không tốt, trong lời nói có chút ấp úng, mưa lớn như vậy, Ngụy Thiệu Viễn lo lắng cho cô, liền nói với trưởng bối: “Trí Trí gặp mưa lớn không bắt xe được, con đi đón cô ấy qua đây. Thức ăn con đã gọi rồi, cả nhà ăn trước đi, không cần đợi chúng con!”
Thành Tố Linh vừa nghe xong liền hừ mũi: “Thể diện cũng lớn quá nhỉ, để trưởng bối đợi cô ta một tiếng đồng hồ!”
Ngụy lão thái thái nói: “Đợi chút thì có sao, tôi đợi bao nhiêu năm rồi, nay ăn chung một bữa cơm với cô cũng không được sao?”
“...”
“Thời tiết hôm nay không tốt, tình huống đặc biệt, con đi sẽ trở lại ngay!”
“Đi đường lái xe cẩn thận.”, Ngụy Thuận Lễ dặn dò.
“Dạ!”
“...”
Anh một mình lái xe đến bệnh viện mà Trí Trí nói, tâm tình Ngụy Thiệu Viễn phức tạp, khó mà không có chút tức giận.
Tình huống trong nhà anh mặc dù có phần xấu hổ, nhưng đây là anh dùng toàn lực để dàn xếp cho ổn thỏa, đáng nhẽ Trí Trí nên cùng anh đối mặt, nhưng cô lại không đến, xem ra là cô không để ý mấy, ít nhất là cũng không để ý như anh.
Nhất là khi anh đến sảnh bệnh viện, nhìn thấy cô ngồi trong góc, tay cầm ổ bánh mì, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ với người bên cạnh, dường như mọi sự lo lắng và buồn phiền của anh đều uổng phí sức lực, mặt trái trong cảm xúc của anh nháy mắt bùng nổ theo cấp số nhân.
Người mặc áo khoác trắng ngồi bên cạnh cô, hẳn chính là vị bác sĩ Tề mà gần đây cô hay nhắc đến? Giá trị nhan sắc cao, đôi chân dài thẳng tắp, quả nhiên phù hợp với mẫu hình nam chính trong tiểu thuyết, khó trách cô không chịu học hỏi từ vị bác sĩ chuyên gia anh giới thiệu cho cô, ngày ngày đều ở cùng nhân vật lợi hại như vậy.
Ngụy Thiệu Viễn cũng không biết lệ khí ở đâu chạy ra, bước nhanh qua chỗ Trí Trí, không nói gì, chỉ nhìn cô từ trên xuống.
Trí Trí xoay đầu lại thấy anh, vội vàng đứng dậy: “Anh đến rồi, để em giới thiệu, đây là bác sĩ Tề, đây là…”
“Tôi là Ngụy Thiệu Viễn, là chồng của cô ấy! Trí Trí gần đây làm phiền anh rồi, hôm nay gia đình tôi có chút việc, chúng tôi đã trễ rồi, chỉ có thể lần sau gặp lại rồi cảm ơn anh!”
Anh không đợi Trí Trí nói xong đã cắt lời cô, nắm lấy tay cô kéo đi: “Đi thôi!”
Anh đã dùng toàn bộ sức lực để làm điều này, nhưng phẫn nộ trong lòng anh vẫn không thể che lấp được, không chỉ Trí Trí hốt hoảng, đến Tề Huy cũng phát hiện, liền gọi anh lại: “Tôi nói này, chồng của cô tác giả này, anh không nên dùng sức kéo phụ nữ có thai như vậy, rất là không tốt đó!”
Ngụy Thiệu Viễn chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, anh đột nhiên không bước nổi nữa, quay đầu hỏi: “Có thai… có thai gì cơ?”
“Còn chuyện gì nữa? Anh đã làm chuyện gì khiến con gái người ta có thai thì anh phải biết chứ?”
Không thể không nói, miệng của bác sĩ Tề quả thực rất độc…
Trí Trí nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Ngụy Thiệu Viễn xấu hổ nói: “Chuyện này, là em mang thai, vừa được hai tháng!”
Tin tức này như cơn bão ở Thái Bình Dương, không chỉ đánh úp bất ngờ mà còn là cấp độ cao, hoàn toàn giội sạch sự tức giận của anh, anh đỡ vai cô hỏi: “Em… sao em không nói cho anh biết?”
“Em cũng không biết, chỉ là gần đây thấy không thoải mái, ban nãy bác sĩ Tề đề nghị em làm kiểm tra nên em mới phát hiện!”
Lần sau không cảm ơn người ta là không được rồi. Bác sĩ Tề cởϊ áσ khoác trắng vắt ở tay, nói: “Hôm nay tôi cũng có hẹn, đã trễ rồi, ngày khác lại nói tiếp vậy!”
Ngụy Thiệu Viễn có chút xấu hổ, nhìn thấy anh ta đi về phía một cô gái xinh đẹp: “Hóa ra hắn có người yêu rồi...”
“Đó không phải bạn gái của anh ta, là em gái, nghe nói cũng là một bác sĩ tâm lý rất tài giỏi.”, Trí Trí giải thích: “Nói không chừng còn có thể trị tật xấu hay ghen của người nào đó!”
Ngụy Thiệu Viễn càng xấu hổ hơn: “Em đã biết là anh hay ghen, nên đừng so đo với anh!”, lại nhìn cô, có chút không dám tin: “Em thật sự có thai rồi sao?”
“Còn có thể giả nữa sao? Kết quả kiểm tra sẽ không lừa người đâu!”
Cô đưa kết quả vừa nhận được cho anh xem, hình ảnh thai nhi hơn 7 tuần tuổi rõ ràng trước mắt.
Ngụy Thiệu Viễn nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên cười lớn tiếng.
Trí Trí cũng cười, đấm anh một cái: “Anh không sao chứ?”
“Không sao! Trí Trí ngoan! Em cực khổ rồi!”
“Biết em cực khổ, ban nãy còn dữ với em như vậy!”
Anh vội vàng dùng sức ôm lấy cô: “Là anh không đúng, ghen bậy ghen bạ! Đi thôi, bây giờ chúng ta đi qua đó vẫn kịp!”
Đâu chỉ là kịp, anh quả thực vui vẻ đến mức vừa đến đã kéo Trí Trí đến trước mặt trưởng bối rồi thả một quả bom nặng nghìn cân: “Trí Trí có thai, con được làm ba rồi!”
Ngay lập tức, các vị trưởng bối ngồi đó mắt chữ A mồm chữ O, sau đó cười đầy vui vẻ.
Phản ứng của lão thái thái là lớn nhất, sau khi kinh ngạc liền cười không khép miệng, vung tay ý nói: không nói nữa, trở về hết mau, đừng ảnh hưởng cháu dâu bà dưỡng thai!
Đúng rồi, còn nói gì nữa chứ, kết hôn đã kết rồi, con cũng có luôn rồi, Ngụy Thiệu Viễn lúc này càng thêm không sợ trời không sợ đất, thông báo thêm một tin tức chấn động- Anh và Trí Trí từ trước đến nay vốn chưa từng ly hôn!
Thành Tố Linh thật sự muốn ngất, chuyện đã như vậy, còn có chỗ nào mà phản đối nữa?
Trí Trí lặng lẽ nhéo Ngụy Thiệu Viễn: “Sao anh không nói với em, mẹ anh cũng đến?”
“Nói em biết, em còn dám đi gặp họ sao? Quá căng thẳng không tốt với bảo bối trong bụng, đúng không bảo bối ngoan?”
Anh bây giờ động cũng không dám động mạnh, chỉ dám sờ nhẹ bụng cô nói chuyện, bây giờ anh đã lên chức ba, tiếng bảo bối ngoan trong miệng đã đổi thành gọi người khác rồi!
Mặc dù Trí Trí cũng vui vẻ như anh, nhưng những lời nên giải thích vẫn nên giải thích với người lớn, dù sao tương lai đều trở thành người một nhà cả.
Ngụy Thiệu Viễn đi cùng cô, cẩn thận từng chút một, thật sự là nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Nói được một nửa, Thành Tố Linh giơ tay lên ngắt lời: “Được rồi, được rồi, mẹ đã biết con không vì xem trọng tiền của nhà họ Ngụy, nhưng mà con có đảm bảo rằng con yêu là yêu nó không? Cho dù là biến trở về một người nặng 150kg như trước kia, con cũng không bỏ rơi nó chứ?”
“Mẹ…”
“Con đảm bảo!”, Trí Trí nói: “Cho dù là khi ở Mỹ, con chưa từng ghét bỏ Sean, con chỉ là cảm thấy chúng con không nên dùng cách thức như vậy để bắt đầu. Bây giờ con rất hiểu anh ấy, anh ấy cũng rất hiểu con, cho dù sau này anh ấy có như thế nào, hoặc là con thay đổi ra sao, chúng con đều sẽ dìu dắt nhau đi tiếp!”
“Còn con thì sao?”, Thành Tố Linh hỏi con của mình.
“Con tin tưởng Trí Trí. Con thích cô ấy, nhiều năm như vậy vẫn luôn thích cô ấy, căn bản là do cô ấy từ trước đến nay chưa từng ghét bỏ con. Nếu như đến cô ấy cũng không làm được thì trên thế giới này không ai làm được nữa!”
Thành Tố Linh nhìn hai người trước mặt nắm tay nhau thân mật: “Mẹ cần yên tĩnh một lát, ngày mốt sẽ về Mỹ trước!”
“Mẹ!”
Ngụy Thiệu Viễn buồn lòng, bọn họ nỗ lực bao nhiêu lâu, đến cuối cùng bà ấy vẫn phản ứng như vậy?
Ai ngờ bà lại nói tiếp: “Các con không muốn tổ chức lễ cưới bù sao? Việc cần làm nhiều như thế, mẹ cần phải về Mỹ tìm thêm trợ thủ. Chồng của mẹ vừa hay là nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp, không để ông ấy chụp hình cưới cho con quả là uổng phí! Không biết khi nào đứa bé mới ra đời, đến lúc đó có thể chụp hình cho bé con…”
Ngụy Thiệu Viễn và Trí Trí hai người nhìn nhau bật cười.
Ngọn núi tuyết lạnh lùng kia cuối cùng đã tan chảy, những việc khác đều không thành vấn đề. Ngụy Thuận Lễ không thừa hơi quản lý chuyện riêng của người trẻ, Thành Tố Linh đã nói như thế, ông cũng không muốn nói gì thêm, cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Vì để dưỡng thai, cô đành phải ở bệnh viện vài ngày. Chung Doãn biết tin liền đến thăm.
Sau khi họ đi, Ngụy Thiệu Viễn đã nói sẽ không ghen bậy bạ nữa lại nhịn không được hờn dỗi với cô: “Mấy ngày này em toàn ở lại bệnh viện, càng tiện cho em lấy thêm tư liệu nhỉ!”
Trí Trí ôm cổ anh, cười nói: “Anh không biết sao, tác phẩm mới của em đổi đề tài rồi, không viết nam chính bác sĩ nữa.”
”Vậy em viết gì đấy?”
“Viết về tổng tài nha, một vị tổng tài làm việc chăm chỉ, không chỉ giảm 75kg thành một người đàn ông cơ bắp săn chắc, hơn nữa còn cực kỳ yêu vợ!”
Đáy lòng Ngụy Thiệu Viễn cuồn cuộn: “Anh vẫn luôn là nam chính trong cuộc đời của em chứ?”
“Anh vẫn luôn là như vậy!”
Cho dù thay đổi diện mạo như thế nào, cho dù anh không rành sự đời, cho dù anh kiêu ngạo tự cao, đến bây giờ thuyền anh đã cập bến nơi bến bờ có cô.
Đợi đến khi xuân về hoa nở, lại có một hôn lễ vừa long trọng vừa đẹp đẽ, màu váy trắng thuần khiết của cô dâu như cánh chim trắng bay qua bầu trời, báo hiệu một tương lai đầy hạnh phúc.
Hoàn toàn văn