Vì Người Trí Trí Trở Về

Chương 25: Anh vươn đầu lưỡi ra liếm, mặn mặn lại có chút vị ngọt của cô

Cô thử giải thích: “Anh ấy nói có thể giúp tôi chụp một vài bức ảnh mở cửa hàng Taobao, cho nên tôi đến đây. Anh ấy cũng nói nhϊếp ảnh gia với anh ấy là người quen, anh biết là người nào không, tôi cũng có thể tự mình liên hệ với người đó.”

Anh mỉm cười: “Cô có biết giá của nhϊếp ảnh gia ở đây không?”

Trí Trí không hé răng, cô bây giờ nghèo khổ, thật sự là không xuất tiền nổi. Cho nên Chung Doãn nói vì tình bạn hai bên nên giúp cô chụp ảnh, cô mới đặc biệt cảm kích.

Ngụy Thiệu Viễn không nói thêm gì nữa, kéo cổ tay của cô lên, dẫn cô về chỗ của nhϊếp ảnh gia lúc nãy.

Anh dẫn cô đến ghế ngồi: “Mở to mắt ra nhìn, muốn xem thì quang minh chính đại mà xem, đừng xấu hổ nữa. Trước khi tôi chụp hình xong không được rời khỏi đây.”

Quay người đi được vài bước, dường như không yên tâm, lại quay trở lại, trong tay như có ảo thuật lấy ra hai viên socola: “Cho cô này, tôi không ăn ngọt, cô giữ ăn đi. Đợi khi xong rồi, tôi dẫn cô đi ăn.”

Trí Trí thừa nhận, viên đạn bọc đường ngọt ngào này cô thật sự chịu không nổi. Đem viên socola ngậm vào trong miệng, lại nghĩ đến ban nãy gần nhau như vậy, làn da anh như màu của viên socola, sự ngọt ngào quá phận như vậy thoáng cái thấm vào trong l*иg ngực.

Cô dường như quên đi những điều lo lắng ban nãy, quên cả sự sợ hãi lẫn không cam lòng lúc ban đầu.

Cô ở trước mặt anh quên đi mất nỗi sợ của bản thân mình là gì-- chỉ muốn anh cười với cô, hoặc là nhìn cô, hoặc là chỉ nói với cô một câu đợi một chút tôi dẫn cô đi ăn.

Ôi, không còn cách cứu rồi, càng muốn đánh thức bản thân không thể chìm sâu hơn, lại càng khó mà tự kiềm chế.

Chụp hình xong, đã là bữa trưa rồi. Ngụy Thiệu Viễn cuối cùng mặc lại trang phục lên người, che đi dáng người khiến người khác mơ mộng, bên dưới vẫn là chiếc quần jean sẫm màu, mang thêm đôi giày thể thao, so với bình thường anh ăn vận tây trang giày da thì thoải mái không ít.

Anh vẫy tay về phía cô, để cô nhìn xem những tấm ảnh, có hai loại chủ yếu là hình trắng đen và hình màu, cô chăm chú nhìn vào hình trắng đen.

“Vậy mỗi loại đều chọn một tấm,” anh nói với nhϊếp ảnh gia: “Đặt các trang web có độ bão hòa cao, màu trắng đen có thể đặt ở đầu bài viết.”

Trí Trí chưa hiểu, anh cười, kéo cô đi: “Đi thôi, chúng ta đi ăn trước đã.”

Anh dẫn cô đến nhà hàng trên tầng cao nhất của một chung cư kiểu cũ vừa được xây dựng lại ăn bò bít tết, mùa đông nhưng vườn nhà hàng vẫn đầy màu sắc của hoa, bên cạnh bàn là chiếc xe máy cũ to lớn.

“Anh… anh là đang làm gì vậy?”, cô cuối cùng nhịn không được hỏi. Ban nãy bao nhiêu cũng nhìn ra được rồi, những bức ảnh của anh là chuẩn bị cho việc quảng cáo của cửa hàng, còn có chiếc quần jean trên người anh, rõ ràng là cùng với quần jean của cô xuất ra từ một xưởng.

“Cô nói xem?”, anh không đáp hỏi: “Chung Doãn đồng ý giúp cô tìm người mẫu và chụp hình, tôi không được sao?”

“Những trang phục này, anh lấy ở đâu ra.”

“Lần trước thấy cô đem những hàng mẫu đến, cảm thấy kiểu dáng và chất lượng không tệ, liền đi tìm kiếm vài cái, sau đó cùng thương lượng với công xưởng đó giúp bọn họ tiêu thụ, họ cũng nguyện ý cho tôi một chút cổ phần.”

“Khụ khụ…”, Trí Trí bị ly nước chanh làm sặc: “Cổ phần… vì sao, khụ khụ!”

“Có lợi, hơn nữa bây giờ công thương nghiệp không tốt làm, biểu đạt một chút lòng tôn trọng với bọn họ. Bọn họ cũng là khách hàng của mẹ cô, nếu bà ấy thần trí tỉnh táo lại nhất định sẽ hiểu cách làm này của tôi.”

“Nhưng tôi… A, anh không phải là không thích quần jean sao?” đây là lần trước do chính miệng anh nói.

“Sở thích có thể thay đổi. Chung Doãn cũng cảm thấy chủ ý này không tồi, chỉ là nó cũng muốn kiếm tiền cho công ty, rất là bận, năm tiếp theo có thể không có nhiều thời gian rảnh lắm.”

Mặc dù là như vậy, cũng không thuyết phục được cô, quan hệ của hai người họ bây giờ so với lúc trước không giống nhau nữa, mặc dù chính cô cũng không biết bắt đầu từ khi nào lại có những biến hóa vi diệu như vậy.

Món ăn hai người chọn được bưng lên, món ăn trước mặt cô đặc biệt phong phú, rau trộn với món canh thơm ngon, lại thêm món cá sốt nồng đậm, còn có một ly nước ép. Mà của Ngụy Thiệu Viễn lại vô cùng đơn giản: chỉ có một phần bò bít tết tiêu đen và thêm một ly nước soda, ngoài ra không còn gì khác.

Cô cắt một miếng cho vào miệng, cảm giác như tan ngay lập tức, nước sốt đậm đà, nhưng cô vẫn là có chút ăn không biết vị.

Ngụy Thiệu Viễn nhìn đống đồ ăn lớn trước mặt cô: “Xem ra đồ ăn của cô rất ngon.”

”Ừm.”, cô tùy tiện trả lời một tiếng, đẩy dĩa đến giữa bàn, biểu lộ anh cũng thử một chút.

“Tôi ăn như vậy được rồi.”

Tuy là nói vậy nhưng khi thấy nĩa găm vào một miếng bông cải xanh, liền nắm lấy tay cô chuyển hướng, đút thẳng vào miệng của anh.

Vừa nhai vừa lộ ra nụ cười thỏa mãn, tựa như đó không phải là miếng bông cải bình thường, mà là món cao lương mỹ vị trên đời.

Trí Trí cũng không ăn nổi nữa, buông dao nĩa xuống, giống như một đứa trẻ biết nhận sai, bất cứ giá nào cũng phải nói: “Chúng ta không thể như vậy được.”

“Sao vậy?”

“Anh không phải là còn thích vợ trước đây của anh à?”, vì sao một bên nói thích, một bên lại xem như không có gì cùng người phụ nữ khác thân mật?

“Cô ghen à?”, anh một chút cũng không ngượng ngùng, ngược lại còn có chút cao hứng.

Trí Trí tức giận: “Có thể có người vì tranh giành tình nhân mà làm thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông các anh, nhưng anh chẳng khác nào một chân đạp hai thuyền, thái độ ăn trong bát còn muốn bảo vệ trong nồi tôi thật sự không chịu được. Điều kiện tôi không tốt, cũng không có bạn trai, nhưng tôi không thể vơ lấy người đã có gia đình, tôi không ngốc như thế!”

Biết cái gì là tra nam sao, đây chính là tra nam!

Trí Trí nói tới mức âm thanh nghẹn lại, nước mắt chực trào ra, cô muốn rời khỏi nơi đây, nhưng vừa mới đứng lên đã bị Ngụy Thiệu Viễn kéo trở lại.

“Có thể nghe tôi nói mấy câu không?”

“Không muốn nghe.” Trí Trí quay mặt đi chỗ khác, thật đáng ghét, cô đã muốn khóc rồi!

Hai người một đứng một ngồi như vậy, người đang ngồi vẫn còn đang kéo tay người đang đứng, nhìn thế nào cũng đều giống như người yêu đang giận dỗi.

Ngụy Thiệu Viễn ho nhẹ một tiếng, kéo cô đến vị trí ngồi bên cạnh mình, tay vẫn giữ chặt, nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, còn tay mình thì như thăm dò, lúc nào không hay đã nắm chặt bàn tay cô rồi.

Trong lòng anh nhảy nhót, vui vẻ tới mức nhịn không được lộ ra nụ cười. Trí Trí vẫn quay đầu sang hướng khác: “Muốn nói chuyện của vợ anh, thì không cần nói nữa, tôi cái gì cũng biết cả rồi.”

“Em đã biết cái gì?”

“Biết anh đối với vợ mình trái tim không đổi, trong lòng cũng không tiếp nhận được người khác.”

“Anh là nói như vậy à?”

“Đúng vậy.”

Ngụy Thiệu Viễn phì cười: “Anh không nói như vậy, em sẽ bày tỏ với anh sao?”

Trí Trí sửng sốt: “Tôi làm sao mà không bày tỏ với anh?”

“Ừm, vậy chính là em kỳ thực vẫn luôn muốn bày tỏ với anh, luôn để ý đến anh, chỉ là anh không biết sao?”

Trí Trí bị anh ôm trọn trong lòng, cả mặt nóng như lửa đốt, hất tay anh ra: “Không có, anh đừng nói bậy.”

Anh một lần nữa kéo cô lại nắm trong lòng bàn tay: “Anh không có nói bậy! Nếu như em chỉ là một cái máy tính hoặc là một hệ thống nào đó, anh sớm đã nhìn thấu được các thuật toán của em, hack được ổ cứng của em. Nhưng em là người sống, tâm tư suy nghĩ của em đều được giấu kín ở trong lòng, anh chỉ có thể đoán. Nhưng anh cũng không thể tin được mình có thể đoán đúng, chỉ có thể nghĩ một biện pháp, bằng không em không phải là quên đi chuyện hôn anh hôm đó à?”

Trí Trí cảm thấy như sấm đánh trên đầu, cho nên, quả thực là cô uống say rồi chủ động hôn anh à?

Ngụy Thiệu Viễn nhìn nét mặt của cô nói: “Em xem, rõ ràng trong lòng em biết rõ, vì sao lại nói không nhớ rồi?”

“Không có… anh không phải là nói anh cũng quên rồi à?” Cô giận dỗi.

“Anh là sợ em xấu hổ đó thôi. Em không muốn nhắc đến, lẽ nào anh cũng không được nói-- haizzzz, mấy ngày trước thôi chúng ta hôn nhau, chính là em chủ động, còn dư vị môi em…”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, người khác sẽ nghe thấy được!” Trí Trí liền che miệng anh lại, lần này mới có dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Em, thật sự là em chủ động à?”

Gương mặt nhỏ của cô như ánh lên một rạng mây đỏ, bởi vì căng thẳng, lòng bàn tay ra mồ hôi, nắm chặt bàn tay ẩm ướt của cô, anh vươn đầu lưỡi ra liếʍ, mặn mặn lại có chút vị ngọt của cô.

Trí Trí lại như điện giật rụt tay về, lại bị anh kéo lại, nâng tay lên hôn xuống: “Em ngày đó chính là giống như vậy… sức lực của người uống rượu đặc biệt lớn, anh kéo cũng kéo không ra.”

Khi anh nói những lời này sắc mặt hoàn toàn không thay đổi, Trí Trí muốn không tin cũng khó.

Cô lúc này hận không thể nào tìm được một cái lỗ chui xuống, nhưng mà không hiểu sao trong lòng có chút vui sướиɠ, giống như ngày nóng nhất của mùa hè ăn được một miếng dưa hấu mát lạnh, loại thoải mái này thấm vào tận ruột gan.

“Em không cố ý.”

“Cho nên có thể không cần chịu trách nhiệm, giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra à?”

“Không phải!”, cô vội vàng giải thích rõ ràng: “Nhưng em cũng không biết suy nghĩ của anh, sợ nói ra mọi người đều xấu hổ. Em cũng không hiểu rõ về anh, hoàn cảnh của anh, quá khứ của anh như thế nào, em cũng đều không biết.”

“Suy nghĩ của anh?”, anh hít thở sâu: “Mạng DreamWorks lập tức sẽ được đưa ra thị trường, trị giá 300 triệu. Bạch Tuấn Kỳ bọn họ không ngại vất vả làm các road show, nhưng anh lại vì cửa hàng Taobao chưa khai trương của em mà tự mình cởi đồ đứng trước gương chụp hình. Giang Trí Trí, em nói xem anh mưu tính điều gì? Nếu không phải thích em, anh còn có thể suy nghĩ như thế này?”

Đúng vậy, vấn đề này cô cũng đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần. Kỳ thực đáp án chỉ có một, chỉ là cô không dám tin, lại muốn hỏi tiếp vì sao- vì sao là cô, anh rõ ràng có nhiều sự lựa chọn tốt hơn cô, vì sao lại là cô?

Cô đã viết nhiều câu chuyện tình yêu như thế, lại hết lần này đến lần khác tình cảm của bản thân cô lại hồ đồ- đại đa số thời gian, tình yêu đều không thể hỏi vì sao.

Lời bày tỏ bất ngờ như vậy, làm cô có chút không biết phải làm sao, Ngụy Thiệu Viễn lại càng muốn ép cô nhìn bản thân mình: “Em nói em không hiểu về anh, vậy em muốn hiểu điều gì, bây giờ hỏi đi, anh nhất định sẽ trả lời.”

“Thật à?”

Anh nhướng mày: “Anh có lúc nào lừa gạt em chưa?”

Trí Trí cắn môi, mặc dù cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là nhịn không được: “Vợ trước của anh…”

“À, chuyện này.”, anh dường như đoán được câu hỏi của cô: “Cô ấy đã về nước một mình từ lâu, sau đó liền mất cách liên lạc. Gần đây có người bạn giúp anh liên lạc được với cô ấy, vừa bắt đầu còn có thể nói được vài câu, nhưng gần đây lại phớt lờ anh đi, Wechat không trả lời, điện thoại không bắt máy, cũng không muốn gặp anh, giống như là cố ý tránh anh vậy. Cô ấy có lẽ cũng nhận ra được, giữa bọn anh có vài chuyện không giống như lúc trước nữa.”

Cô sững sờ một chút: “Nhưng mà vì sao…”

“Không có vì sao, có thể chính là phiền. Cô ấy đối với anh vẫn luôn lãnh đạm, có thể giống như là không yêu vậy.”

Lời anh nói nhẹ nhàng, nhưng lại như giọt nước tràn ly đổ trong lòng Trí Trí, có chút chua xót lại có chút đau lòng.

“Vậy anh… anh vì sao không cố gắng thử xem?”

“Còn em thì sao? Nghe anh nói vẫn còn thích người vợ trước của mình, vì sao lại không cố gắng thử xem? Thích một người, đến tranh thủ liền không tranh thủ mà vứt bỏ à?”

Trí Trí đỏ mặt: “Không phải như vậy. Hai người là vợ chồng.”

“Nhưng bọn anh chia tay rồi!”, anh có chút cô đơn: “Ít nhất anh đã từng cố gắng rồi, nhưng anh dường như vẫn chưa gặp được người nguyện ý vì anh cố gắng.”

Anh hi vọng cô là người đó à? Cô tự hỏi bản thân mình. Đáp án dường như đã rõ ràng, nhưng cô lại không có dũng khí đáp lại.

“Vậy anh thật sự buông tình cảm với cô ấy à?”

“Anh nói em liền tin à?”, Ngụy Thiệu Viễn ánh mắt rực sáng: “Nếu như anh nói không tính, vậy em đến nói với anh, được không?”

Trí Trí rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn anh, anh cười, dùng khăn ăn sạch lau đi những giọt nước sốt bên khóe miệng của cô, lại để dao nĩa vào tay của cô: “Em nhất định là ăn chưa no, ăn thêm một chút nữa đi.”

Tư thế này, nếu như cô không ăn, anh đại khái sẽ đút cô ăn.

Anh nhẫn nại cùng cô ăn cơm, sau đó còn chu đáo chuẩn bị cho cô một phần tráng miệng, vừa khéo lại là món lê hầm rượu vang mà cô thích ăn.

Không uống rượu, nhưng lại có chút ngà ngà say, bị anh nắm chặt tay, cả người ửng đỏ như đám mây.

Hai người ăn xong xuống lầu, Bạch Tuấn Kỳ và tài xế đã đợi bên dưới, giống như đã đợi được một lúc rồi. Nhìn bọn họ cùng nhau xuống lầu bộ dáng có chút kỳ lạ, thâm ý mà cười.

Giang Trí Trí không dám nhìn bọn họ, Ngụy Thiệu Viễn nói không sai, dưới danh nghĩa anh có nhiều công ty như vậy, bây giờ mạng DreamWorks lại sắp ra thị trường, anh kỳ thực rất bận rộn, lại còn dành ra nhiều thời gian như vậy, vì cô làm một vài việc như cùng cô ăn cơm như vậy.

“Buổi chiều anh còn phải họp, để tài xế đưa em về.”, anh nhìn cô ân cần: “Hôm nay nhất định sẽ mưa, không cho em nói quá giang người khác về. Lát nữa ảnh chụp được sửa xong anh sẽ gửi liền cho em, em trước tiên nghĩ cách trang trí trang mạng của mình đi, không được lại hỏi anh. Em cũng nên đăng nhập vào cửa hàng trên tài khoản DreamWorks, anh đặt những tấm ảnh đen trắng ở tiêu đề đầu trang, để gia tăng lượt tương tác. Chủ cửa hàng họ Triệu, về sau em có thể trực tiếp tìm anh ấy lấy hàng, chi phí cũng có thể trả sau.”

Trí Trí không biết sao hốc mắt lại đỏ, có chút mếu máo, dường như đã không biết nên nói cái gì để biểu đạt tâm ý trong lúc này. Anh xoa đầu cô, nhẹ nhành nói: “Những lời nói lúc ăn cơm ban nãy em đừng để trong lòng quá. Nếu như em không muốn cố gắng, vậy vẫn là để anh, dù sao anh cũng làm quen rồi.”