Quả nhiên sắc mặt Trí Trí ảm đạm: “Vậy tại sao anh không đi tìm cô ấy, thích một người không phải nên để người đó biết sao? Có hiểu lầm gì à, giải thích sẽ tốt hơn.”
“Tôi biết, tôi đang cố gắng nỗ lực đây, chẳng qua cũng còn cần một chút thời gian.”
Anh nói cảm giác nghe thật nghiêm túc, vậy phần thâm tình này một chút cũng không giống như đang giả vờ, dĩ nhiên cũng làm Trí Trí cảm thấy có chút ngưỡng mộ.
Nhưng mà, cần thời gian thì cũng phải duy trì khoảng cách với những người phụ nữ khác nữa, vì sao lại đến trêu chọc cô? Nụ hôn hôm qua làm sao hỏi lại đây, là cô hiểu lầm cái gì, hay là trong lúc vô ý trở thành đồ tiêu khiển cho người ta?
Hoặc là anh là cố ý nói với cô những tình cảm của bản thân mình, để cô cắt đứt ý niệm của mình với anh? Nói như vậy, nụ hôn sau khi say rượu hôm qua quả thực là cô chủ động à?
Ngụy Thiệu Viễn nói: “Nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, tôi đưa cô về nghỉ ngơi trước vậy.”
“Không cần đâu, tôi tự đi nhờ xe về được rồi, anh chăm sóc bà nội đi.” Cô lưỡng lự hết lần này đến lần khác, vẫn là cố gắng lấy dũng khí: “Hôm qua lúc tôi uống say, nếu như làm ra hành động gì không thỏa đáng, anh nhất định đừng để ý. Tôi… bản thân tôi cũng không nhớ được nữa.”
“Ừm, không sao đâu, tôi cũng quên rồi.”
Quả nhiên, anh là muốn dùng cách này cùng cô tỏ rõ mối quan hệ.
Trí Trí hồi tưởng lại như có cảm giác cả bầy nai nhỏ chạy loạn trong lòng, vừa thấy mất thể diện vừa cảm thấy chua xót, hóa ra người ta đều quên cả rồi, chỉ mỗi cô vẫn còn cảm thấy dư vị.
Cô vội vàng sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn của mình, đứng dậy và bước đi lại bị anh gọi: “Kỳ thực tôi vẫn còn có chuyện muốn nhờ cô.”
“Hử? Chuyện gì?”
Ngụy Thiệu Viễn nhìn thấy cô theo bản năng lùi một bước muốn kéo khoảng cách với anh, cố ý bước lên một bước: “Tôi muốn nhờ cô chăm sóc cho bà nội.”
A? Trí Trí vô cùng kinh ngạc: “Tôi à?”
“Thời đại học không phải cô học chuyên ngành hộ lý à? Sau đó còn làm hộ lý tư nhân cho một gia đình, nên có thể đảm nhiệm được.”
“Người khác có kinh nghiệm phong phú hơn tôi nhiều, cũng có thể đảm nhiệm được mà!”
”Nhưng bà nội thích cô. Tôi không ngại nói thẳng, bà nội đã xem cô thành Định hải thần châm, cho rằng chỉ cần có cô thì Chung Doãn sẽ về nhà. Cô cũng đã chứng kiến rồi đó, bà lớn tuổi rồi, bệnh này hoàn toàn là do tức giận mà ra, không có ai ở giữa hòa giải, nếu lần sau lại ngã như vậy thì có lẽ sẽ không may mắn như hôm nay.”
“Nhưng mà… tôi và Chung Doãn không phải là mối quan hệ đó, nếu để bà tiếp tục hiểu lầm như vậy thì đến cuối cùng sẽ làm bà thất vọng.”
“Quan trọng không phải là quan hệ giữa hai người, mà là Chung Doãn có tự nguyện về nhà hay không. Mâu thuẫn cậu với gia đình này tích tụ đã lâu, nên là chậm rãi phóng ra. Bà nội bị bệnh trận này thì cậu ta nên có chút thu liễm, có người ở giữa làm trung gian hòa giải, có thể làm ít công to.”
Trí Trí suy nghĩa, vẫn là cảm thấy không khả thi: “Nhưng tôi còn phải chăm sóc mẹ mình, còn phải viết văn, sức lực không đủ.”
“Vấn đề này cô không cần lo lắng, bà nội và mẹ cô cũng rất hợp nhau, khi cô đến chăm sóc bà nội cũng có thể dẫn theo mẹ mình. Bà ấy có thể tản bộ trong bệnh viện, dưới tầng hầm còn có phòng tập thể dục chuyên môn, bà ấy không phải là muốn tập huấn phục hồi sao, có thể tùy tiện dùng. Cô chăm sóc bà nội, cùng bà nói chuyện, cho bà ấy ăn và uống thuốc đúng giờ là được còn những việc nhà khác đều không cần cô làm, như vậy thì bữa trưa và bữa tối của cô và mẹ cô cũng được giải quyết luôn. Về phần tiểu thuyết của cô,..” Anh dừng một chút, “Cô có thể từ từ viết. Mỗi tháng tôi gửi cho cô ba vạn tiền lương, dự chi ba tháng, không đủ cô có thể nói với tôi.”
Vấn đề thực tại đã được giải quyết, tiền mặt cũng được bàn giao thỏa đáng, không thể không nói, phương án này của anh có thể nói là hoàn mỹ.
Không thiếu tiền, cô làm gì cũng dễ dàng một chút, đỡ khó khăn hơn lúc trước.
Nói không động tâm là giả, nếu như không có đoạn đối thoại của bọn họ vừa nãy cô có thể có chút xem xét lại liền đồng ý rồi. Nhưng bây giờ cô lại phải băn khoăn những việc được mất khác, tránh cho bản thân không cẩn thận liền trở thành vật tiêu khiển của anh, hoặc là ngày càng lấn sâu vào.
“Xin lỗi anh, tôi cảm thấy công việc quan trọng như vậy, anh vẫn là nên tìm một người khác tốt hơn tôi, tôi đại khái không đảm nhiệm nổi.”
Lời từ chối của cô nằm trong dự liệu của Ngụy Thiệu Viễn, nhưng anh vẫn hỏi: “Là tôi nói không đủ rõ ràng à, hay là cô còn điều lo lắng gì khác?”
“Không có, những lời anh nói tôi đều hiểu, là vấn đề của bản thân tôi.” Cô cố lấy dũng khí, “Thực sự tôi thấy công việc hộ lý tôi làm không tốt, tôi từng thấy một người bệnh, ngã xuống trước mặt tôi, nhưng tôi lại không thể cứu sống anh ấy.”
Chuyện cũ đã qua như vậy cô hầu như chưa từng nhắc qua với bất kỳ ai, nhưng nhìn thấy mạng sống của người khác trôi qua trước mặt mình mà lại bất lực không thể làm gì đã trở thành nỗi ám ảnh khắc sâu trong lòng cô, cả cuộc đời cô có thể sẽ không bao giờ quên được.
Hôm nay để từ chối lời mời làm việc đầy hấp dẫn này, cô cũng coi như là ra đòn sát thủ.
Ngụy Thiệu Viễn nghe xong quả nhiên không còn kiên trì, chỉ là yên lặng nhìn cô một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Bất cứ lúc nào cô thay đổi chủ ý thì cứ liên hệ với tôi.”
…
Sau khi Trí Trí về nhà, tức giận phấn đấu, một mạch viết một vạn chữ cho tác phẩm mới, sau đó một loại xúc động liền viết liên tiếp nhiều chương nữa.
Đời người có thể chính là như vậy, sự trợ lực thúc đẩy từ phía sau cũng có lúc khiến người ta kích động như vậy.
Cô rất thiếu tiền, vì thế liền cố gắng kiếm tiền, không muốn có nguyện vọng nhưng không thể thực hiện được, cũng không muốn sự hấp dẫn tiềm ẩn đong đưa bất định trước mặt.
Cô thừa nhận cơ hội offer của Ngụy Thiệu Viễn rất có sức mê hoặc, anh vốn là người có sự thu hút mãnh liệt rồi.
Aaaaaa, nhưng cô không muốn trở thành người thứ ba, càng không muốn làm người đẻ thuê.
Người đàn ông xuất sắc như Ngụy Thiệu Viễn, đối với cô rất tốt, cũng rất thân cận với cô, với tư cách là một người phụ nữ trong lòng cô cảm thấy hỗn loạn như có bầy nai nhỏ chạy loạn cũng rất là chính đáng; sau khi cô say rượu, anh còn chăm sóc cô ân cần như thế, vừa làm người khác hiếm thấy vừa làm người khác cảm động. Lúc đầu tưởng rằng mình không có cảm xúc gì, nhưng khi anh nói có người mình thích rồi, liền biết hai người không có khả năng, đáy lòng cô như bọt nước vỡ tan đầy chua xót, càng là không có được thì lại càng để ý.
Cô tự tra khảo bản than - bản tính con người vốn ác, hay là vốn không có đạo đức?
Vì để không tiếp tục suy nghĩ linh tinh, cô chỉ có thể tận lực dùng sự bận rộn làm tê liệt suy nghĩ bản thân.
Lấy gì giải được sự ưu phiền, chỉ có thể là giàu đột ngột.
Lúc trước đã cùng Chung Hướng Vãn thảo luận qua đoạn sau của tác phẩm, cô chỉnh sửa chút phần mở đầu hai vạn chữ, để làm cho mâu thuẫn và tình tiết dễ chịu hơn chút, sau khi phát hành số liệu quả nhiên không tệ.
Cô viết văn luôn như thị trường cổ phiếu lên xuống, đến cơ hội cao trào cũng không có, một dạo bị đả kích khiến cô mất niềm tin. Lần này vậy mà lại có biểu hiện như vậy, hiển nhiên phương diện này là bản thân dùng tâm, cùng giao lưu với cố vấn như Chung Doãn quả là không uổng phí, còn một phương diện khác thật sự cần cao nhân chỉ điểm.
Hôm đó giúp Chung Hướng Vãn cản rượu cũng không uổng phí thật sự là muốn nói một lời cảm ơn, có cơ hội vẫn nên học hỏi cô ấy.
Chẳng qua là mấy ngày gần đây Chung Hướng Vãn và Chung Doãn gần như rất bận, ở cuộc gặp lần trước xảy ra vấn đề cô có gửi WC cho Chung Doãn, cậu rất lâu mới trả lời lại, thông thường đều là gửi một biểu tượng khó khăn, sau đó nói tôi hôm nay ngồi trên máy bay cả một ngày trời, hay là hôm nay tôi thu âm một ca khúc mới, hay là hôm nay tôi luyện tập vũ đạo… lại sau đó nữa mới trả lời vấn đề của cô.
Không biết vì sao cậu ấy đột nhiên bận như vậy, lần trước Chung Hướng Vãn còn nhắc tới vấn đề công ty muốn đầu tư cho mục tiêu, cả một tổ hợp đều không nhận được thông báo như vậy, liên tục chần chừ một trăm lẻ tám đường, cực kỳ nhàn nhã.
Có việc ý nghĩa thì có nhân khí, đối với Chung Doãn mà nói là việc tốt, là cuộc đời của một ngôi sao chu kỳ thực sự không dài, cậu ấy nên thử ngay lập tức, mau chóng mà bắt lấy cơ hội.
Trí Trí muốn hỏi cậu một chút về việc chụp hình người mẫu trên Taobao, nếu như cậu không có thời gian, thì chỉ cần cho cô phương thức liên hệ với nhϊếp ảnh gia, cô tự liên hệ cũng không phải là không được.
Cô viết xong bản thảo, liền đóng máy thì nhịn không được xem số liệu của nhiều kỳ đăng sau, nhìn độc giả ở phần bình luận bên dưới tranh luận nam chính lúc nào thì vứt bỏ hình tượng ôn như trở thành hình tượng bá đạo.
Đang hăng hái đánh răng, QQ liền hiện ra tin nhắn, là ảnh đại diện hình diều hâu của Ngụy Thiệu Viễn: sao còn chưa ngủ?
Cô không trả lời, nhấn X tắt đi khung trò chuyện, sau đó dứt khoát tắt QQ đi.
Trong lúc đó Ngụy Thiệu Viễn gọi điện thoại qua hai lần cho cô, cô đều nhất quyết không nhấc máy.
Cô ở trong lòng mặc niệm: trên trời giáng xuống nỗi khốn khổ cho con người, cả nỗi đau về thân xác và tâm trí, làm phiền người khác… bây giờ Ngụy Thiệu Viễn đang làm phiền cô.
Vậy cũng tốt, như vậy vài lần, anh chắc cũng nhận ra việc này, sẽ không liên lạc với cô nữa.
Trí Trí nhìn chằm chằm cái laptop xinh đẹp trước mặt, haizzz, phải vội vàng kiếm đủ tiền mua một cái laptop mới thôi, cái này xem như mượn của anh vậy, nhưng cũng phải nhanh chóng trả anh nữa.
Chung Doãn đã giúp cô nhiều việc, mục đích ngay lúc đầu đã đạt được, kế hoạch trải nghiệm này cũng có thể dừng ở đây được rồi.
Khi Chung Doãn chủ động liên hệ với cô, cô đang ở bệnh viện lấy thuốc cho mẹ cô. Chung Doãn nói: “Vừa hay, tôi cũng ở bệnh viện, nói vị trí của cô cho tôi, tôi đến tìm cô.”
Cậu đeo kính râm và khẩu trang màu đen, thêm cả cái mũ đen kéo thấp tới nỗi như sợ có ai đó nhận ra mình.
Hai người đứng trong hẻm nhỏ bên cạnh hiệu thuốc, Trí Trí hỏi: “Sao anh lại ở trong bệnh viện, hôm nay không có công việc gì à?”
“Không phải, hôm nay bà cố xuất viện, tôi đến đây thăm bà, lập tức đi ngay.”
“À, hôm nay xuất viện hả? Sức khỏe bà đỡ chút nào chưa, tinh thần thế nào rồi?”
Chung Doãn liếc cô một cái: “Tự cô đi thăm không phải là biết liền à.”
Kỳ thực Trí Trí cũng có dự định này, nhưng lại nghĩ đến có thể sẽ gặp Ngụy Thiệu Viễn, liền có chút khó xử.
“Chuyện này, ngoại trừ anh, còn có ai khác tới đón và nội xuất viện không?”
“Cô nói xem, lẽ nào cô còn trông cậy ba mẹ tôi sẽ đến à?” Cậu cười giễu cợt: “Nếu không phải có điều gì cầu xin bà cố, bọn họ có thể mấy năm cũng không về căn nhà đó. Ông nội tôi bận, bản thân ông ấy cũng không khỏe, sợ là chăm sóc không được.”
Cũng chỉ có Ngụy Thiệu Viễn.
Có người nói muốn biết một người đàn ông tương lai đối xử với vợ như thế nào, thì chỉ cần nhìn cách anh ấy đối xử với mẹ mình là được. Mẹ Ngụy Thiệu Viễn ở nước ngoài, Trí Trí chưa nhìn thấy cách anh đối xử với mẹ mình, nhưng nhìn cách anh đối xử với bà nội của mình cũng có thể đoán được một phần.
Người đàn ông có lòng hiếu thảo lại gia tăng thêm một phần hảo cảm.
Trí Trí đặt tay lên ngực - cẩn thận nha, mày đừng lại đập loạn như vậy nữa chứ!