Vì Người Trí Trí Trở Về

Chương 20

Ngụy Thiệu Viễn không chỉ cảm thấy cảm thấy cả người khô khốc, mà đầu cũng cảm thấy có chút nóng.

Bữa tiệc được tổ chức ở một nhà hàng Nhật, từ cửa ra vào là một khu vườn nhỏ, mỗi một bước là một phong cảnh, không khác gì chốn tiên cảnh.

Trí Trí và Chung Hướng Vãn đi xuyên qua những cổng vườn làm từ tre trúc, đi tới phòng bao, cô gái mặc kimono dẫn đường gõ cửa giúp họ.

Bọn họ cởi giày đi vào trong, mọi người đã ngồi xung quanh bàn trên thảm tatami, thấy Chung Hướng Vãn đến đều đứng dậy, cùng cô ấy hàn huyên chào hỏi.

Cô ấy cười rồi giới thiệu Trí Trí: “Vị Giang tiểu thư này là bạn của tôi, hôm nay vừa đúng lúc lại tìm tôi có việc, vì vậy tôi liền mời cô ấy cùng đến đấy ăn một bữa.”

Ngồi tại đây dường như đều là nam giới, Chung Hướng Vãn vốn là có chút màu đỏ hiếm có, bây giờ lại có thêm vị mỹ nữ làm sôi nổi lên bầu không khí, tất nhiên đều là cầu còn không được, từng người đều nói hân hạnh được gặp, sau đó nhường lại vị trí cho hai người ngồi.

Một người đàn ông trong đó nói: “Kỳ thực vị Giang tiểu thư này là bạn học Trung học của tôi, không ngờ rằng hôm nay lại tình cờ gặp nhau ở đây.”

Trí Trí ngạc nhiên, ban nãy chợt thấy nhiều người như vậy cô cũng chưa kịp nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện người ngồi đối diện rõ ràng là Tần Trí Vỹ.

“Hả? Tần tổng hai người quen nhau à?” Người ngồi bên cạnh trêu chọc, “Chỉ cần là mỹ nữ, đều là bạn học của Tần tổng anh à, thật hay giả vậy?”

Mọi người một trận cười vang.

“Chúng tôi thật sự là bạn học. Trí Trí cô vẫn còn nhớ tôi chứ? Chúng ta không phải cách đây không lâu tại lễ kỉ niệm thành lập trường gặp nhau à, cô thì ngồi bên cạnh vợ của tôi.”

Chung Hướng Vãn quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi Trí Trí, mặt cô nóng bừng, hai tai đều đỏ cả lên, có chút ngượng ngùng cười: “Còn nhớ chứ, vừa gặp lúc trước.”

Vợ chồng hai người họ còn đổ nước trái cây làm bẩn trang phục của cô…

“Đúng là có duyên gặp mặt mà, đến đây nào, cùng uống một ly bắt đầu nào.”

Có ly đầu tiên làm lý do, mọi người cùng sôi nổi theo Tần Trí Vỹ mời rượu mỹ nhân.

Anh ta tất nhiên không hề gì, rót đầy một ly rượu đưa qua, cười như không cười: “Nào, Trí Trí tôi mời cô một ly.”

Chung Hướng Vãn đỡ giúp cô: “Cô ấy qua đây là cùng tôi ăn một bữa cơm, các vị xin nương tay, đừng nên chuốc rượu cô ấy.”

Tần Trí Vỹ nói: “Không nên nói như vậy, Trí Trí là tác giả viết tiểu thuyết, Lý Bạch có hàng trăm bài thơ hay, người viết ra tác phẩm văn học có ai không uống rượu?”

“Vậy tôi giúp cô ấy uống, nói không chừng khi trở về tôi cũng có thể viết được tác phẩm nào đó đấy.”

Người khác không có ý kiến, ly rượu ngược lại bị Trí Trí lấy đi, ly rượu đầy bị cô một hơi uống cạn, vẻ mặt rất rối rắm.

Cô dùng khăn ăn che miệng, nhẹ giọng nói: “Chị Vãn, chị uống thuốc kháng sinh, không thể uống rượu.”

Chung Hướng Vãn ngẩn ra.

Tần Trí Vỹ thuận lợi một ly này, phía sau chính là những lần tấn công càng dồn dập, toàn là có ý vô tình hướng Trí Trí mà đến.

Nhớ lại Phương Như đã đề cập qua trên phương diện công tác của Phương Thiến bị Ngụy Thiệu Viễn kiềm hãm lại, bọn họ có lẽ tưởng rằng Ngụy Thiệu Viễn và cô là một đôi, oan gia ngõ hẹp, món nợ hôm nay sợ là phải tính trên đầu cô rồi.

Lần tới không cần sợ, Ngụy Thiệu Viễn đã nói với cô như vậy. Bây giờ không phải là uống rượu thôi à, lẽ nào còn phải sợ anh ta!

Trí Trí căm giận, một bên dựng thẳng tai nghe Chung Hướng Vãn bọn họ trò chuyện cái gì: Đây là tư liệu viết văn, là việc nghiêm túc, không thể bỏ lỡ, cô chợt nhớ đến nhìn điện thoại bên dưới, cô mở ra ghi âm, cô cúi đầu chầm chậm chỉnh sửa, linh cảm cuối cùng có rồi; một bên vừa ứng phó với lời mời rượu của Tần Trí Vỹ, đến người khác muốn mời rượu Chung Hướng Vãn cô cũng cản giúp, lý do là vì trong thời gian cô ấy uống thuốc không thể uống rượu

Chung Hướng Vãn lúc nào cũng ho khan, những người ngồi trên bàn cũng nhìn ra được không phải là giả, không thực sự muốn ép cô ấy uống, mà đều chuyển hỏa lực tập trung về phía Trí Trí.

Cô giờ phút này không giống như người bạn thuận đường ghé ăn cơm nữa, ngược lại càng giống như trợ lý của Chung Hướng Vãn.

Đối với thân phận tưởng tượng này khiến cô có chút phấn khích, hiếm khi có được trải nghiệm đóng vai thực tế, từng ý tưởng viết văn không ngừng lan tỏa.

Lẽ nào Tần Trí Vỹ nói đúng, uống rượu vào hạ bút sẽ hay hơn, dù chỉ uống một chút nhưng từng ý văn lại có thần như thế?

Ăn từng món ăn, uống từng ngụm rượu. Đến mức hoa cả mắt cũng không sai, Trí Trí lúc này cảm thấy có chút hoa mắt thật rồi, nhìn từng đĩa thức ăn đầy ắp trên bàn, cười nói với Chung Hướng Vãn: “Sao mà vẫn còn nhiều thức ăn thế này!”

“Bởi vì cô đều không ăn món nào cả.” Chung Hướng Vãn đẩy một đĩa tempura về phía cô, đồng thời lấy đi cái ly trước mặt, “Trước ăn no bụng đã, đừng uống nhiều quá.”

Trí Trí không thích ăn đồ Nhật lắm, nên cứ uống rượu, cắn một miếng tôm tempura lại ngán tới mức không còn khẩu vị.

Rượu trên bàn hôm nay đều là rượu sake của Nhật Bản, rượu sake có mùi thơm và nồng độ không cao, nhưng uống nhiều vẫn không tránh khỏi ngấm không ít rượu. Sau khi uống xong mấy người đàn ông đều có chút đỏ mặt tía tai, nói chuyện cũng bắt đầu lớn tiếng, làm cho người khác nhức đầu. Trí Trí đi rửa tay, sau đó tìm không thấy căn phòng ban nãy ở đâu cả, quyết định ngồi ngẩn người chờ ở bậc cầu thang bên cạnh hồ nước.

Chung Hướng Vãn tìm thấy, hỏi cô: “Cô khó chịu à, có vấn đề gì không?”

Cô lắc đầu, nói: “Tôi không làm chậm trễ công việc của cô chứ… cô mau quay lại đi, đừng lo cho tôi.”

“Đã không còn sớm nữa, tôi đi trước chào tạm biệt bọn họ trước, rồi chúng ta cùng về.”

“Phải đi rồi à, tôi còn chưa ăn no nữa…”

Chung Hướng Vãn bật cười, đỡ cô đứng dậy: “Vậy cô vào ăn tiếp đi, đợi tội một lát.”

Hai người thất tha thất thểu trở lại phòng, bữa tiệc cũng gần kết thúc. Chung Hướng Vãn đỡ Trí Trí ngồi vào vị trí ban nãy, liền quay người tiễn những người kia ra về.

Những người khác thấy Trí Trí đã uống nhiều rượu đều cười ha ha nói xin lỗi vì để cô gái nhỏ uống nhiều như vậy, cũng không làm khó cô nữa.

Chỉ có Tần Trí Vỹ, đi nửa đường thì quay trở lại, ngồi xổm xuống bên cạnh cô nói: “Cô uống nhiều như vậy, có thể đi nổi không? Tôi đưa cô về nhé.”

Trí Trí xua tay, uống thêm một ly rượu nữa: “Tôi không cần anh đưa về… tôi còn chưa ăn no nữa!”

“Tôi thấy cô không thích ăn món này, tôi dẫn cô đi ăn món khác nhé.”

Thấy hai mắt cô cứ đăm đăm nhìn một chỗ, anh ta liền dứt khoát lắc cánh tay cô.

Không ngờ tới Trí Trí đột nhiên nắm lấy cà vạt của anh ta, trọng tâm không vững, lập tức quỳ xuống.

“Đền tiền!” Trí Trí trừng lớn hai mắt, “…các người làm bẩn trang phục của tôi, trang phục đó mắc như vậy… các người đền cho tôi!”

“Trang… trang phục gì cơ?”

“Trang phục tôi mặc hôm đó, cái màu hồng nhạt… rất mắc tiền, giặt khô rất mắc, mà giặt không sạch… anh đền cho tôi!”

Tần Trí Vỹ đại khái đã hiểu được chuyện gì xảy ra, tư thế xấu hổ nói: “Tôi biết rồi, cô buông tay trước đi, buông tay tôi mới có thể đưa tiền cho cô!”

Trí Trí không đếm xỉa, một tay liều mạng nắm lấy cà vạt của anh ta, làm anh ta khó chịu tới mức suýt không thở được.

Sức lực người say rượu không phải như người bình thường, Tần Trí Vỹ không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy ví da trong túi áo ra, móc tiền mặt khoảng trăm đô la đưa cho cô: “Như thế này được rồi chứ?”

Trí Trí hừ một tiếng, cuối cùng buông anh ta ra, đem tiền mặt màu hồng nhạt ra nơi ánh sáng rõ ràng xem kỹ, híp mắt lầm bầm: “Cũng không biết có phải tiền thật hay không?”

Tần Trí Vỹ sửa lại cái cà vạt bị kéo nhăn nhúm, nghiến răng nói: “Cô bây giờ có phải thiếu tiền thiếu điên rồi không? Thiến Thiến nói đúng, cô có phải vì tiền mới ở bên cạnh tên Ngụy Thiệu Viễn đó phải không?”

“Ngụy Thiệu Viễn… cái tên này sao quen vậy, là ai? Không nhớ nổi…”

“Cô đừng giả bộ. Cô rốt cuộc làm sao quen được anh ta, anh ta dựa vào cái gì giúp cô? Sự nghiệp của Thiến Thiến đều bị anh ta làm hỏng cả rồi, tôi còn chưa tính sổ với cô!” Anh ta lập tức thay đổi bộ mặt, “Chẳng qua đối với bạn học cũ cũng không nên tính toán nhiều như vậy, chúng ta cùng nhau đổi một chỗ khác nói chuyện tốt hơn nào.”

Anh ta nắm cánh tay Trí Trí kéo cô đứng dậy, nhưng bị Trí Trí từ chối ra mặt: “Tôi không đi với anh… tôi có thể tự đi được.”

“Cô uống say rồi, một mình không đi được. Lẽ nào cô không đợi Ngụy Thiệu Viễn đến đón cô à?”

“Cảm ơn đã quan tâm, tôi đã đến rồi đây.”

Ngụy Thiệu Viễn đột nhiên từ phía sau lưng anh ta lên tiếng, làm anh ta bị dọa lùi một bước, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Ngụy… Ngụy sư huynh, sao anh lại ở đây?”

“Tất nhiên là đến đón Trí Trí.” Anh bình tĩnh nói, ánh mắt lại dường như đang nhìn tên ngốc nào đó, “Tần tổng là đối tác của công ty chế tác nào đấy nhỉ, tôi có chút nhớ không rõ.”

“Thiên…” Tần Trí Vỹ mới nói được một chữ, đột nhiên nhớ lại lần trước Tô Thiến thoải mái giới thiệu công ty của mình kết quả bị anh âm thầm sai khiến ngáng chân, liền vội vàng sửa lại lời nói: “Chỉ là công ty nhỏ mà thôi, chỉ là công ty nhỏ, không nhớ được cũng không sao, lần hợp tác sau chúng tôi sẽ liên hệ với Chung tiểu thư.”

Ngụy Thiệu Viễn không ừ hử gì cả, nhìn thấy ánh mắt Giang Trí Trí bắt đầu mơ màng, liền kéo cô ôm vào l*иg ngực, sau đó hỏi Tần Trí Vỹ: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Không không, không có chuyện gì, ban nãy tôi nhìn thấy Trí Trí uống nhiều rồi nên có chút lo cho cô ấy, nếu sư huynh đã đến rồi, tôi đi trước vậy, lần sau sẽ mời hai người ăn cơm, đó là vinh hạnh của tôi.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng thực tế chưa kịp mang đôi giày da xong đã vội chạy rồi.

Ngụy Thiệu Viễn trừng mắt nhìn bóng lưng anh ta, lại quay đầu nhìn Trí Trí trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên mặt cô: “Sao lại uống rượu rồi?”

May mắn thay – anh thầm nhủ. Lần trước ở Las Vegas cô bị một ly cocktail có pha với rượu whisky lật đổ, ai biết được loại rượu mười mấy độ này cô cũng uống không nổi.

Cô lại ngồi vào vị trí ban nãy, ý thức dần mơ hồ, nghe bên cạnh có người đang nói, giọng một người đàn ông nói sao để cô uống thành như vậy, một vị tỷ tỷ liền vội vàng nói xin lỗi, sau đó lại nói thêm những gì nữa nhưng cô không nghe rõ được.

Trí Trí biết người đó là Ngụy Thiệu Viễn và Chung Hướng Vãn, cô muốn thay chị Vãn giải thích, hôm nay cô uống rượu là có lý do chính đáng! Nhưng cô lúc này đầu lưỡi như bị thắt lại, nói tới bên miệng cũng nói không rõ ràng, hơn nữa cuối cùng vì cái gì mà cản rượu ấy nhỉ, cô lúc này cũng không nhớ nữa.

Cô chỉ có thể cố gắng lớn tiếng: “Tôi chưa say!”

Ly rượu trên bàn vẫn còn rượu, cô vì chứng minh bản thân chưa say, liền bưng ly lên uống một ngụm.

Ngụy Thiệu Viễn chậm một bước, không kịp ngăn cản cô, dưới tình thế cấp bách, anh liền giữ ót cô lại, bản thân tiến đến gần, miệng đối miệng với cô uống hết rượu vừa chảy vào miệng của cô.

Chung Hướng Vãn cười lắc đầu, liền đi ra ngoài đóng cửa lại.

Lập tức trong phòng chỉ còn lại hai người họ cùng với hương rượu nồng, tiếng hít thở như cọ sát lẫn nhau, làm nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng lên.

Ngụy Thiệu Viễn không chỉ cảm thấy cảm thấy cả người khô khốc, mà đầu cũng cảm thấy có chút nóng. Anh căn bản chỉ muốn chuyển rượu tới bên miệng mình, nhưng khi đã chạm tới môi cô ý chí đã không còn khống chế được, đầu lưỡi như có ý thức cố chen vào miệng cô.

Giang Trí Trí đơ cả người, quên mất muốn làm phản ứng gì, ngồi chồm hổm như pho tượng, bị động chống đỡ nụ hôn của anh.

Môi lưỡi ấm áp lại ngày càng nóng hơn, dần dần bám đầy mùi vị của cô, dường như vẫn có chút vị rượu nhẹ, ánh mắt mơ hồ dần, gương mặt dần phiếm hồng.

Lúc tách ra, hơi thở hai người đều nặng nề, môi cô có chút sưng, chỉ ngây ngốc ngồi nhìn anh.

“Trí Trí ngốc.”

Anh khẽ xoa mái tóc cô, nghiêng người ôm cô ra ngoài.