“Nhưng cái máy tính này quá đắt, tôi không thể cứ thế mà dùng được.”
“Ai nói là để cô dùng tự nhiên như vậy? Cô phải tự mình ghi lại cảm giác khi sử dụng và báo cáo cho tôi. Đây là khoản bồi thường cô cần làm để trả cho việc cô làm bẩn quần áo.”
Mắt xích logic này không có vấn đề gì, cô làm sao có thể từ chối được?
Giang Trí Trí suy nghĩ, lặng lẽ đặt máy tính xuống bàn:
“Tôi cảm thấy vẫn là không muốn như vậy. Vốn dĩ đã làm bẩn một món đồ tốt như vậy, bây giờ lại thêm món đồ này…Tôi sợ lại làm hư nữa, việc này sẽ không xong đâu.”
Thực sự cô nói cũng không sai, Ngụy Thiệu Viễn im lặng ấn chặt tay lên bàn, các khớp tay trắng bệch, cả hai người đều trở nên cứng ngắc.
Bọn họ đều có thể cảm thấy người ngồi bên cạnh đang trong tư thế xem kịch cho vui.
Ngụy Thiệu Viễn nắm tay lại, vòng qua bàn làm việc đi tới trước mặt cô nói:
“Cô lúc trước không phải nói muốn tìm một người trong ngành giải trí để nói chuyện à? Đến làm quen chút đi. Chung Doãn, hiện tại là nhóm trưởng của một nhóm nhạc thần tượng, dưới quyền quản lý của công ty chúng tôi. Thời gian ngắn trước tập huấn tại Hàn Quốc, hôm nay vừa mới trở về.”
Giang Trí Trí mở to mắt nhìn cậu thiếu niên ngồi trên ghế sô pha, lại nhìn Ngụy Thiệu Viễn:
“Thật à?”
“Không tin cô có thể tự mình lại hỏi cậu ta.”
Cô đâu phải không biết xấu hổ, không rõ là xúc động hay ngượng ngùng nữa, mặt lại đỏ lên, có chút lắp bắp nói:
“Xin chào, tôi tên Giang Trí Trí, là một tác giả… chính là một nhà văn mạng chuyên viết tiểu thuyết.”
Chung Doãn đều không có đứng lên, chỉ nhìn về hướng cô qua loa gật đầu một cái:
“Tôi biết, Tiểu Bạch đã nói qua với tôi rồi.”
A, có vẻ như là thật rồi! Trí Trí lại một trận lúng túng, vui mừng cao hứng. Tiếp theo lại không biết nên tiếp tục như thế nào, may mà điện thoại trong túi rung động, đánh thức cô:
“Có thể… có thể để lại cách liên lạc trước được không, thuận tiện để sau này tôi sẽ liên lạc với anh?”
Cô tràn đầy mong đợi đưa điện thoại ra, ai biết rằng Chung Doãn nói:
“Xin lỗi, điện thoại của tôi trước khi lên máy bay đã bị quản lý tịch thu, không biết đến khi nào mới trả lại cho tôi.”
“Vậy làm sao đây?”
Cô bế tắc rồi, quay sang Ngụy Thiệu Viễn cầu giúp đỡ.
“Anh có thể gửi cho quản lý của anh ấy về điều kiện thời gian được hay không?”
Anh đưa ra tấm danh thϊếp, cả máy tính cũng đem cho cô.
“Tôi cảm thấy cô vẫn nên có máy tính tốt. Máy đem cho cô cũng kiểm tra sử dụng, trong quá trình sử dụng nếu có xảy ra hỏng hóc gì cô cũng không cần phải bồi thường.”
Trí Trí không nói lời từ chối. Cô vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác được gặp người có chuyên môn, trong đầu chạy qua những điều mà cô muốn viết vào tiểu thuyết sắp tới.
Cô nhận máy tính, nhìn anh nói lời cảm ơn, sau đó quay sang Chung Doãn nói:
“Vậy tối nay tôi sẽ liên lạc lại với anh, cảm ơn anh nhiều.”
Chung Doãn vẫn như cũ chỉ gật gật đầu. Trí Trí tươi cười vui vẻ, đi tới đóng sầm cửa phòng làm việc, cô còn cắn chặt răng dùng lực siết chặt lấy bàn tay.
“Chính là cô ấy à?”
Đợi cô đi rồi, Chung Doãn cuối cùng cũng đứng lên.
“Không có gì đặc biệt, cũng không đẹp nhiều mà lại đáng để anh tâm niệm nhiều năm như thế?”
Ngụy Thiệu Viễn liếc cậu ta một cái: “Đi tập huấn bao lâu rồi cũng không học được cách nói chuyện dễ nghe, xem ra chuyến đi Hàn Quốc này lại phí rồi.”
“Người có thể nói lời hay ý đẹp bên cạnh anh ít lắm à? Không có tôi cũng không sao. Thành quả của tập huấn như thế nào, muốn xem biểu hiện trực tiếp không?”
“Nhiệm vụ quan trọng tiếp theo của cậu là cô ấy.”
Ngụy Thiệu Viễn ngoảnh đầu về phía Giang Trí Trí rời đi hất cằm, “Làm cố vấn của cô ấy cho tốt, có vấn đề gì lúc nào cũng có thể nói với tôi.”
Chung Doãn cười giễu: “Đây là tính toán gì vậy, nội ứng ngoại hợp ư? Chỉ là một cô gái thôi mà, dựa vào điều kiện của anh hôm nay, muốn cô gái nào mà không được chứ mà phải đến nỗi như thế à?”
“Cô ấy cùng các cô gái bình thường khác không giống nhau.”
Anh nghiêm nghị nói, “ Cậu đừng làm hỏng việc và làm phụ lòng của tôi.”
“Cái giá của trưởng bối đều mang đến đây, anh nếu không cam tâm tình nguyện thì sao?
“Không sao cả, tôi lại tìm người khác.”
“Vậy vẫn là tôi đi, việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết.”
Chung Doãn đeo mắt kính, “Còn việc gì khác không? Không có thì tôi đi trước vậy.”
“Ừm, việc khác đợi cô ấy liên hệ cậu rồi lại nói tiếp.”
Anh đi đến lối ra vào, Ngụy Thiệu Viễn lại nghĩ, ngẩng đầu nói, “Gần đây nếu có thời gian rảnh thì về nhà một chuyến, cậu đã rất lâu không về nhà rồi, bà nội rất nhớ cậu.”
“Lại nói.”
Cậu xua tay, “Bà muốn gặp tôi không nhất định phải ở nhà đó mới gặp được, ở bên ngoài cũng như nhau. Qua hai ngày nữa có buổi ra mắt, tôi sẽ đón bà đi xem.”
Ngụy Thiệu Viễn lại không có gì để nói, đóng băng ba thước ngày mùa đông lạnh lẽo. Mối quan hệ của anh cùng người nhà không phải một hai ngày có thể hòa dịu lại được.
…
Trí Trí đem máy tính mới về nhà, vốn là còn buồn phiền nên định là đem những gì còn trong máy cũ copy qua. Ai ngờ vừa mở máy liền phát hiện những dữ liệu trong đĩa cứng dường như đã được copy qua máy mới cả rồi.
Cô đăng nhập vào QQ, phát hiện lời kết bạn mới, đều không cần đoán là ai, bởi vì tên Q chính là viết tên của Ngụy Thiệu Viễn.
Cô thông qua lời mời, phân cho anh vào nhóm riêng, không biết đặt tên thế nào đây, dứt khoát liền đặt là Ngụy Thiệu Viễn.
“Ngụy Thiệu Viễn” trong đầu như văng vẳng, cô chào hỏi:
“Ngụy Tổng, chào anh.”
Ngụy Thiệu Viễn: “Ừm.”
Quả nhiên người kiệm chữ như vàng. Trí Trí tiếp tục gõ: “Không ngờ anh cũng dùng QQ.”
Ngụy Thiệu Viễn: “Không dùng thì dùng cái gì?”
Trí Trí: “Skype nha… và còn nhiều loại khác nữa.”
Cô lúc trước ở nước ngoài hay có thói quen sử dụng những ứng dụng đó, chẳng qua nói lại thì cho dù anh dùng gì cô cũng không biết được. Trên danh thϊếp của cô chỉ có QQ và WeChat, anh tự nhiên cũng dùng phương thức này liên lạc với cô.
Ngụy Thiệu Viễn quả nhiên nửa ngày sau đều không trả lời lại, có lẽ là đang bận. Cô ngập ngừng, liệu cuộc trò chuyện này có bị ngừng lại không, anh lại đột nhiên gửi một tin nhắn tới:
“Máy tính dùng tốt không?”
“Dùng tốt lắm!”, Cô không cần suy nghĩ đã trả lời: “Máy rất nhanh và dùng rất tốt, đến cả những dữ liệu tôi lưu trữ ban đầu trong đĩa cứng cũng đã được chuyển sang máy mới rồi, anh làm thế nào vậy?”
Sau câu trả lời là đính kèm theo một biểu tượng ngại ngùng đỏ mặt, nhưng biểu cảm thực sự của cô thì một chút cũng không ngại ngùng.
Việc này không cần nghĩ cũng chắc chắn chỉ có anh làm. Phòng ngừa chu đáo quá mức, ngược lại làm cho người ta có chút sợ hãi anh có mưu đồ gì hay không.
Ngụy Thiệu Viễn: “Sau khi cài đặt lại hệ thống vào ngày hôm đó thì dự cảm máy tính của cô không còn sử dụng được bao lâu. Để phòng ngừa nên đã lưu lại trên hệ thống lưu trữ đám mây. Tôi đã xóa phần sao lưu dự phòng đó, cô tốt nhất nên làm một phần như vậy, tương lai muốn đổi máy tính cũng sẽ thuận tiện.
Anh dường như rất rõ ràng điều lo lắng của cô. Bất cứ việc gì đều nghĩ trước cô một bước, có thể đây là điều khác biệt giữa những người có chỉ số thông minh và người bình thường.
Trí Trí không phải không tin anh, cho dù anh lưu lại dự phòng khác thì cô cũng không nắm bắt được anh như thế nào. May mà trong đĩa cứng của cô không có gì xấu hổ, nhiều nhất có chút vượt qua tiêu chuẩn tiểu hoàng văn thôi mà.
Suy cho cùng, cô cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này. Chưa ăn qua thịt heo thì cũng phải nhìn heo chạy chứ, ngộ nhỡ bị anh phát hiện ra, muốn cười cô thì cứ cười đi.
Chẳng qua cô vẫn tự xé một miếng băng keo đen nhỏ dán lại camera của máy tính, phòng ngừa người khác nhất định không được thiếu. Ngụy Thiệu Viễn dù sao cũng là một Hacker lão luyện, ngộ nhỡ máy tính bị anh khống chế từ xa, cô tự nhiên sẽ trở thành một nữ streamer rồi hay sao.
Ngụy Thiệu Viễn: “Nếu như cô lo lắng, có thể lấy băng dính che lại camera, khi muốn dùng thì cứ bóc băng dính ra.”
Giang Trí Trí: “…”
Sau khi nhận thức được nỗi sợ bị ông chủ lớn khống chế, Trí Trí cũng bình thản như thường. Dù sao thì bây giờ cô cũng không có gì cả, tình hình cũng không khả quan lắm, còn tính toán ý đồ gì với cô nữa? Cô cũng không có gì là khuynh thành tuyệt sắc. Ngay cả đến cả việc cô đã từng kết hôn cũng không giấu được Ngụy Thiệu Viễn, anh đối với người như cô chắc cũng không có suy nghĩ gì.
Điều quan trọng trước mắt là tác phẩm mới của cô. Nếu thân thế của Chung Doãn là chính xác, có thể sẽ là một cố vấn tốt, cô muốn nhanh liên hệ lại với anh ta mới được.
Cô trịnh trọng gửi một bức email cho quản lý của Chung Doãn. Ngụy Thiệu Viễn đã đưa cho cô danh thϊếp của quản lý nóng như vàng này, đằng sau lại toàn là tiếng Anh, chắc là quản lý tốt tầm cỡ thế giới.
Cô vì muốn tạo liên hệ với vị quan lớn này nên cũng muốn lộ diện chính thức một chút, viết emial cũng phải sử dụng tiếng Anh để viết.
Lúc đầu cô đi Mỹ làm việc, chăm sóc người bệnh họ Thành, là vị hài hước chính trực, lại có chút bảo thủ cố chấp của ông chú lớn. Ông ta kiên quyết không thừa nhận sức khỏe của bản thân đã tới tình cảnh cần có người chuyên môn chăm sóc, nhưng mà người trong nhà mời Trí Trí tới, ông ta cũng không còn cách nào đuổi người đi.
Ông ta cũng muốn cô đi xin học vị, bình thường nếu không có việc gì thì liền đi học đại học, không cần thường xuyên trông coi ông ta. Học phí và thư giới thiệu cũng đều do ông ta cung cấp. Trí Trí một dạo cảm thấy ngày đó vận khí may mắn của mình đạt đến đỉnh điểm, ngoài ra công việc còn được đào tạo chuyên sâu, nhiều người cầu cũng cầu mà không được.
Lúc đó nơi bọn họ ở cũng cách đại học không xa, chú Thành là một giáo sư đại học trước đây và không có con. Cháu trai duy nhất là Sean, hiện đang là trợ lý giảng dạy tại trường đại học này.
Kỹ năng đọc viết tiếng Anh của cô vì thế cũng đã có một bước nhảy vọt về chất lượng trong nửa năm đó. Cả chú Thành và Sean đều phụ đạo ngữ pháp cho luận án của cô. Đặc biệt là Sean, người không bao giờ cười nhạo cô khi cô bắt đầu căng thẳng luyện viết, luôn nghiêm túc và kiên nhẫn giảng giải cho cô.
Anh ấy nói không vấn đề gì và cũng không bao giờ bỏ rơi cô.
Anh ấy rất béo và nặng hơn ba trăm kilogram. Điều này rất hiếm ở người Trung Quốc. Người ta nói rằng họ bị béo phì do điều trị bệnh ở trẻ em. Vì cuộc sống ổn định và thoải mái, anh ấy đã không chú ý đến việc giảm cân. Không có cô gái nào nhắm vào anh ấy cả, tuổi thiếu niên của anh ấy cứ thế mà sống dưới ánh nhìn chế giễu khinh bỉ trong anh mắt của những người xung quanh.
Có thể bởi vì tự ti, anh ấy đều không gặp cô nhiều, chỉ có thể thông qua email cùng cô liên lạc.
Anh ấy rất lo sợ, thỉnh thoảng mới gặp mặt, chỉ đứng nói chuyện với cô cũng đổ mồ hôi hột rồi. Trí Trí đưa anh khăn tay, nói:
“Nếu như có thể, hãy tập thể dục để kiểm soát cân nặng của bản thân, tôi sẽ giúp anh điểu chỉnh dinh dưỡng của bữa ăn.”
Cô chỉ đơn giản là đứng trên quan điểm của một nhân viên chăm sóc sức khỏe. Cô cảm thấy rằng điều này tốt cho cơ thể của anh ấy, không được giống như chú Thành cậu anh ấy chiều theo thói quen khó bỏ của anh được.
Dù sao, khóa học dinh dưỡng của cô sắp hoàn thành, và cô tự tin rằng mình có thể giúp anh thực hiện thành công.
Sean nói được, anh ấy hơi xấu hổ khi mỉm cười, nhưng cô có thể thấy sự dịu dàng sâu trong trái tim anh.
Cô đã nghĩ rằng bọn họ là tất cả của nhau.
Nếu như không phải sau đó xảy ra sự việc như vậy, bọn họ có thể đến bây giờ vẫn là bạn tốt của nhau.
Nhấn nút gửi, rốt cuộc tin nhắn viết xong nãy giờ đã được gửi, vốn tưởng rằng chờ đợi sẽ lấp đầy sự kỳ vọng và sự vui vẻ, Trí Trí lại chỉ cảm thấy có chút sa sút tinh thần.
Có thể là vừa nghĩ đến Sean, bọn họ đã rất lâu không liên lạc lại với nhau. Về sau chắc sẽ không còn gặp lại, nhưng cô gần đây không biết vì sao lại hay nghĩ đến anh ấy. Thỉnh thoảng, cô lại mơ thấy sai lầm của bọn họ khi thức dậy trên cùng một chiếc giường sau cuộc hôn nhân chớp nhoáng.
Là áy náy sao? Những lời nói tuyệt tình, cay nghiệt nhất cuộc đời này của cô là dùng tấn công anh, tổn thương anh. Thực sự thì nói thẳng ra anh ấy cũng chỉ là người bị hại vô tội, cũng không làm điều gì sai.
Cô cũng đã nghỉ qua việc và gửi cho anh một bức email, nhưng mà ngón tay chạm vào chuột vi tính và bàn phím cũng rút lại, cuối cùng cũng không gửi thư. Cô ngồi trên ghế hai chân bó lại thành một khối tĩnh mịch trầm lặng.
Cách nhiều năm như thể, cô thậm chí ngay cả một lời xin thứ lỗi cũng không biết nên nói như thế nào.