Túy Lạc Phách

Chương 1

Khinh vân vi nguyệt, nhị canh tửu tỉnh thuyền sơ phát.

Cô thành hồi vọng thương yên hợp.

Kí đắc ca thì, bất kí quy thì tiết.

Cân thiên phiến trụy đằng sàng hoạt, giác lai u mộng vô nhân thuyết.

Thử sinh phiêu đãng hà thì hiết?

Gia tại tây nam, thường tác đông nam biệt.

──《 Túy lạc phách 》 Tô Thức

” Diệu Quang, ngươi xem thế nào ?”

” Bệ hạ, người có tin vào duyên phận?”

” Duyên phận? Ta với ngươi?”

” Ha hả … sao có thể, mà là ngươi cùng hắn …”

” Hắn? Nói bậy, ta cùng hắn đó là nghiệt duyên !”

” A? Chính là quái này lại cho thấy…”

” Kia khẳng định là ngươi tính sai rồi ”

” Có lẽ đi… Bất quá còn có một việc, ta khẳng định tính không sai, đó là bệ hạ ngươi….”

” …. quả vậy, xem ra trước hết ta phải có kế hoạch mới được… Diêu Quang, ghé lỗ tai lại đây…”

Thân là hoàng đế, Tễ Lăng Kỳ đã làm hết mọi khả năng, sự tình còn lại liền giao cho bọn hắn ở lại….

Trước mắt là một trận ánh đao kiếm ảnh, còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã một chưởng đánh lên ngực Tễ Lăng Kỳ!

” khụ khụ…” Trong miệng huyết tinh dâng lên, Tễ Lăng Kỳ lấy tay lau đi tơ máu trên khóe miệng, nhìn về phía người kia ” Là ngươi ?” Người này, quả nhiên…là hắn phản bội ta?

“Ha ha, chính là ta” Thanh âm già nua mang theo chế nhạo, vận khí chướng, hướng thẳng ngực Tễ Lăng Kỳ mà đánh xuống ” Ngươi chết đi! ”

Chưởng vừa đánh xuống, trên ngực Tễ Lăng Kỳ truyền đến một trận đau nhói, sau đó liền mất đi tri giác, ngay trong khoảnh khắc “chết đi ” kia hắn chợt muốn tìm kẻ nào đó mà hỏi đây là như thế nào? đây là đâu? ta là ai ? sự tồn tại của ta…rốt cục là có ý nghĩa gì chứ?

” Uy, ta hỏi ngươi, như thế nào lại có thể bị đánh chết như vậy? Ngươi không phải thực lợi hại sao?” Thân là truyện thâu sử* , Du thật sự khẩn trương. ” Ta từ trong mộng đã nói ngươi, chúng ta không thể cho hai ngươi biết về thế giới kia, thân thể các ngươi chính là trung gian trao đổi thông tin giữa hai thế giới, nếu như ngươi chết thì toàn bộ thông tin sẽ bị phá hủy, đến lúc đó kẻ kia phải biết làm sao đây?!”

Tễ Lăng Kỳ chậm rãi mở mắt, phía trước là thế giới thủy tinh không quá xa lạ, kể từ khi Diệu Quang cho hắn biết số phận của mình, hắn thường mộng về nơi này…

” Thiết, ngươi không cho hắn biết không phải là được rồi sao?” Tễ Lăng Kỳ khinh thường ngồi một chỗ gối hai tay sau đầu, bởi vì hắn đây là cố ý ! ” Hơn nữa, nếu hắn cũng là ta, ta tin hắn có thể tự mình xử lý !”

” Ngươi …. Rất quá phận! ” Du nổi trận lôi đình, ” Ngươi hủy nhân duyên của người ta không nói, giờ còn hủy ký ức của hắn, ngươi chắc chắn bị báo ứng! ”

” Báo ứng? Ha ha ….Nực cười ” Tễ Lăng Kỳ tự ý chọn một khối thủy tinh rồi ngồi lên, hai chân gác lên, bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo. ” Ngươi thay đổi vận mệnh người khác còn không có báo ứng, thế nào ta có thể bị? ”

” Ngươi … Ngươi … Ngươi…” Du bị chọc tức đến nghẹn lời.

” Ngươi cái gì ngươi, còn không mau mang ta về ? ” Tễ Lăng Kỳ ra lệnh, nhắc nhở hắn vẫn là hoàng đế.

” Hừ ! ” Du hạ một cước phát tiết, bình tĩnh lại mới đi đến trước mặt Tễ Lăng Kỳ ” Trước kia đã cùng ngươi nói rồi, ngươi có thể trở lại thân thể kia qua thân thể này, hiểu biết hết thảy về thế giới kia…. Uy, đừng có ngủ chứ, ngươi có nghe không vậy hả ?!”

Tễ Lăng Kỳ nửa nằm nửa ngồi, bộ dạng thản nhiên tự đắc, dáng vẻ bất cần làm người ta muốn phát hỏa, tùy ý gãi gãi đầu mà trả lời ” Ân, nghe rất rõ, ngươi không phải đã nói rất nhiều lần đi? Ta nhớ rõ… Còn gì khác không?”

” Không còn! ” Du tức giận lớn tiếng đáp lại.

” Hảo … ” Tễ Lăng Kỳ cố tình kéo dài âm, sau đó đứng thẳng dậy.” Vậy ngươi đưa ta về đi ! Sau khi đưa ta về ngươi còn phải tìm “hắn ” mà ? ”

Du lực bất tòng tâm rụt vai lại ” Sớm biết ngươi là người như vậy ta đã không tìm ngươi trước …”

” Nói ít thôi, mau đi ” Tễ Lăng Kỳ ghét nhất là nghe người khác càu nhàu

” Ách…” Dù sao người phạm lỗi cũng là mình, Du cũng không có lý do gì mà mắng lại, hai tay liền tạo thành chữ thập, bắt đầu niệm chú hi vọng mau chóng thoát khỏi tên hỗn đản này : “Tạp mạ lý nha. . . . . .”

” Hoàng Thượng” , ” Ngoạn Ngoạn”……. Hai thanh âm bỗng vang vọng trong đầu, Tễ Lăng Kỳ quay đầu nhìn lại, không phát hiện gì ngoài bốn bức tường thủy tinh

A….không ngờ chính mình cũng nghe nhầm, thật có lỗi mà… Tễ Lăng Kỳ cũng không biết, nếu mình không phải hoàng đế…. Chuyện tình đó sẽ ra sao nha?

” Uy, ngươi ngốc lăng ở đó làm cái gì, nhanh đi a!” Du niệm pháp thuật, không gian đại môn mở rộng

” Hai mắt đối thủy tinh tường, dường như xuyên qua nơi đó lại thấy một thế giới xa xôi…. Việc đã đến nước này, ân oán tình cừu, làm sao tu tái quay đầu? Tái kiến, thế giới này, tạm biệt, mọi người !

Tễ Lăng Kỳ quay lưng, hướng thế giới của mình mà kiên định bước đến…

________________________

” A, có động có động, tiểu Tuyền thức rồi! Bà xã, con thức rồi ”

” Tiểu Tuyền, thật tốt quá, ta phải đi thắp hương cảm tạ thần linh mới được ! ”

” Đâu? Để cháu xem xem, ha ha …. Cháu nói không sai mà, chú dì không cần quá lo lắng!”

” Chị, nhỏ tiếng một chút, đây là bệnh viện! ”

” Ô ô… tiểu Tuyền bình an, tổ tiên phù hộ a!”

” Ông nội, đừng khóc a, rất mất hình tượng!”

” Tuyền caca, nhận ra chúng ta không? Ngươi mặc danh kì diệu ngã xuống đất, bị đưa đến viện, có nhớ không ?”

” Vớ vẩn, Tuyền caca sao có thể không nhớ, em nghĩ anh ấy giống em sao ?”

” Nghiên tỷ tỷ, em với chị không có thù oán nha, có cần nói em vậy ?”

Ngô, ồn ào quá, sao lại có nhiều người như vậy? Cả nam lẫn nữ, đứng kín một căn phòng !

Tễ Lăng Kỳ chậm rãi thức dậy, lấy tay che lỗ tai, ” Thật ồn ào! Các người hãy cho ta được yên tĩnh ”

“……..” Nhất thời cả phòng ngây ngẩn người

” Thật là! ” Xoa nắn bả vai, vươn vươn cánh tay, có chút nghi hoặc nhìn cảnh vật xung quanh và những người bên cạnh.

Cái Du nói quả nhiên là thật, mỗi khi nhìn một người nào, não bộ tự động hiện lên thân phận cùng cách xưng hô của người đó. Cái này đích thị đến từ kí ức của Kỳ Oát Tuyền!

Tễ Lăng Kỳ đưa mắt nhìn tất cả…. Tên gọi là Kỳ Oát Tuyền, là sinh viên đại học, đại thiếu gia Kỳ gia, hiện theo học đại học Y chuyên ngành văn học cổ đại kiêm hệ chính trị … Cái chính là, đại học là cái thứ đông tây gì vậy ?

” Tiểu Tuyền?” Ba ba của Tuyền thử hỏi ” Con…không sao chứ ?”

Nhi tử do chính mình nuôi dạy trong lòng mình hiểu rõ tính nết của hắn, chính là vừa rồi tiếng quát đó…có gì đó không đúng…

” Không sao ! ” Tễ Lăng Kỳ nhắm mắt trả lời ” Ta thực sự mệt chết đi được, các người trước tiên có thể ra ngoài một chút không ?”

” Nga, được …” Trưởng bối nhìn nhau, cảm thấy có chút vấn đề.

Chỉ có chị em của Tuyền đứng một bên cười thần thần bí bí thầm thì

Cuối cùng người lớn nhất là chị cả Kỳ Mộng San nói ” Chú thím, tiểu Tuyền mới tỉnh lại, nhất thời không thể hoàn toàn tỉnh táo, chuyện này ….” Nàng dùng ngón tay chỉ vào huyệt thái dương khoa tay qua lại.

” hả hả! đúng đúng… Vậy mới có thể ” Lão thái gia của Kỳ gia hưởng ứng đầu tiên ” Cứ chậm rãi a, các con xem làm sao bây giờ ?”

” Theo con thấy, trước hết các vị trưởng bối cứ đi ra ngoài để bọn con ở trong này cùng anh ấy nói chuyện cho thoải mái tinh thần ” Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Tễ Lăng Kỳ.

Chẳng biết vì sao, Tễ Lăng Kỳ bỗng cảm thấy nụ cười kia….Thật khó hiểu!

Các trưởng bối đi ra ngoài, để lại bốn cô gái Kỳ Mộng San, Kỳ Mộng Nghiên, Kỳ Mộng Đình, Kỳ Mộng Viện. Các trưởng bối vừa ra ngoài, các nàng đổi ngay thái độ, mỗi người một ghế, ngồi bao vây quanh giường bệnh….

” Ngươi…Các người … Muốn làm gì ?” Không phải hắn đa tâm, nhưng bốn nữ nhân này chắc chắn không có hảo ý.

” Tiểu Tuyền? Ngươi là tiểu Tuyền?” Chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, khôn khéo hỏi.

” Đúng vậy…… Thế nào có thể không phải ? ” Không lẽ các nàng….không có khả năng a !

” ha hả…. Ngươi nói dối! ” Nghiên Nghiên chỉ tay ” Thành thực mà nói, ngươi không phải là người của thế giới khác xuyên đến đây đi ? ”

Nàng ta thế nào lại biết ?! Tễ Lăng Kỳ cả kinh, đồng thời trong lòng cũng âm thầm chuẩn bị đối sách, ” Nếu …. ta là vậy….thì thế nào ?”

” Nha uống ! Vạn tuế !” Bốn nữ nhân lập tức nhảy lên

“-O-|||” Tễ Lăng Kỳ ngồi trên giường giât mình, bốn nữ nhân này hành vi hoàn toàn toàn không nằm trong dự tính của y…. thế giới này rốt cục là thế nào ?

Trong khi mấy cô gái sung sướиɠ thượng bính hạ khiêu, Viên Viên lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, viết ” Các tỷ muội, Tuyền ca ca không phụ kỳ vọng của mọi người, xuyên qua ! ”