Không cần phải nói gì cả, mà thật sự cũng chẳng có thời gian để nói những lời vô nghĩa.
Khó khăn lắm mới trộm được một khoảng thời gian hạnh phúc cùng nhau, từng phút từng giây cả hai đều chìm đắm trong những nụ hôn mạnh mẽ và hơi thở nặng nhọc.
Hai người đều dính đầy cỏ vụn trên đầu trên cổ, chật vật không chịu nổi, trông chẳng khác nào hai con bù nhìn rơm. Quần tây của Thiệu Quân bị lột sạch, phần thân thể nhạy cảm mỏng manh trước giờ luôn được che chắn kĩ cũng lộ hết ra ngoài, đột ngột bị những ngọn cỏ đâm trúng, anh gần như ôm cái mông mềm nhảy dựng lên!
"Á đâu! ...Mẹ nó đâm chết em rồi!" Thiệu Quân thấp giọng mắng, giãy giãy trong bụi cỏ.
"Chịu thôi." La Cường đưa tay che miệng anh lại.
"Phía sau ... mông em!"
Thiệu Quân cứ la oai oái liên tục, bị cọng cỏ đâm vào mông thật sự là đau lắm đó.
"Mẹ em, mông vàng mông bạc quá nhỉ!"
La Cường phiền đến mức phun ra một câu mắng, hắn đứng thẳng dậy, cởϊ áσ khoác trải xuống mặt cỏ, rồi ôm thắt lưng Thiệu Quân đặt lên trên.
Hai người ôm chặt lấy nhau, La Cường dùng sức đè người dưới thân, Thiệu Quân chật vật cắn vai lưng La Cường, giãy giụa cọ xát.
La Cường cũng lột sạch quần mình, một chân ném quần ra ngoài, cũng không biết đã ném xuống bụi cỏ nào.
Thiệu Quân vội nói: "Một lát mà không tìm được quần mặc thì mắc cười lắm đó nha!"
La Cường thở hổn hển gặm cổ anh: "Không tìm được quần thì ông đây khỏi về."
Đũng quần La Cường căng phồng lên như giấu một khẩu súng, nóng hừng hực như chiếc kẹp sắt đang cháy đỏ trên bếp than, giống như có thể đốt cháy một đường trên bụng dưới Thiệu Quân trong tích tắc.
Cả hai không thể chờ đợi thêm được nữa, đồng thời duỗi tay ra, tuốt lên tuốt xuống dươиɠ ѵậŧ của nhau, tận hưởng bộ phận nhạy cảm và nóng bỏng của đối phương cọ xát vào lòng bàn tay mình.
Dươиɠ ѵậŧ La Cường thật sự rất lớn, phần đỉnh của đàn ông hay gọi là đầu rùa (qυყ đầυ), nhưng của La Lão nhị rõ ràng nó là đầu báo hay đầu cọp thì đúng hơn, hùng tráng và oai phong lẫm liệt.
"Ưʍ...Mẹ kiếp." Thiệu Quân nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ngoại trừ lần "kiểm tra thân thể" ngày đầu tiên vào trại giam, Thiệu Quân cũng chỉ nhìn con quái vật này qua màn hình nhỏ, nhưng dù đã xem vô số lần đoạn video bí mật đó, hôm nay nhìn cận cảnh người thật việc thật, mắt anh vẫn nóng ran, đáy mắt đỏ dần...
La Cường vùi mặt vào cổ Thiệu Quân, lắc hông, hai người nhiệt tình cọ xát vào nhau, đắm chìm trong sự thỏa mãn thô bạo mà đàn ông quen thuộc, dùng ngón tay cọ xát, dùng răng nanh cắn xé.
Hai dươиɠ ѵậŧ cọ xát vào nhau đều rỉ ra một chất lỏng trong suốt, chảy đầy tay, ẩm ướt và gợi cảm.
Cuối cùng thì, Thiệu Quân dù sao cũng còn trẻ, tinh lực tràn đầy, đã không chịu nổi thêm nữa, anh bắn ra trên tay La Cường, không kìm được tốc độ, một dòng chất lỏng sền sệt vô cùng nhuần nhuyễn và nghiêm túc phun ra ngoài.
La Cường cười khùng khục trong l*иg ngực, vừa định mở miệng cười nhạo thằng nhóc không có kinh nghiệm này, kết quả Thiệu Quân lại trở nên cuồng loạn, làm hắn cũng không chịu nổi nữa.
La Cường lẩm bẩm, bứt một vài lá cỏ thô lỗ tự lau.
La Cường nâng một chân anh lên, vươn tay ra cố ý dùng ngón tay xoa nắn quả trứng mềm mại.
"Cũng lớn với nặng đó, chứa được quá chừng thứ hay ho nhỉ?"
Khóe miệng La Cường nở một nụ cười xấu xa.
"Cút đi, bộ chưa thấy chim lớn bao giờ à?"
Thiệu Quân giơ chân đạp hắn ngã lăn ra cỏ.
Thiệu Quân gầy và trẻ, ngay cả phần bụng dưới dễ tích mỡ nhất bóp cũng chẳng thấy thịt thà gì. Lúc chơi bóng anh thích vén áo ba lỗ lên, nơi không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời thường rất trắng nên phần bụng và phần thân dưới lộ ra đường phân cách rất rõ ràng, ngực trước và bụng màu lúa mì, mông và đùi thì lại trắng nõn.
La Cường cứ tưởng Thiệu Quân có thân hình mỏng như mắc áo, gầy thế này, eo thì thon đến mức cảm giác gió thổi cũng bay, nhưng không ngờ rằng bộ phận thể hiện khí chất đàn ông của anh trông cũng rất đầy đặn hồng hào lắm, rất bắt mắt, rất hấp dẫn.
"Này, ăn gì ra được như thế vậy?" La Cường trêu chọc anh.
"Em á..." Thiệu Quân có vẻ đắc ý nheo nheo mắt, "Hồi nhỏ em thích bánh của Cung Di Phủ, hoa quả của Đạo Hương Xuân, thịt bò hỏa thiêu của Nguyệt Thịnh Trai, còn có xoài với dừa tươi, cherry chở máy bay từ Hải Nam về, lê hương và dưa lưới nhập ở Tân Cương, với sô-cô-la nhập khẩu từ Thụy Sĩ và Bỉ! "
Những gì Thiệu Quân ăn khi còn nhỏ đều được chu cấp riêng, không phải những loại bình thường có thể mua ngoài chợ.
"Ha ha, đúng là rất quý giá ..." La Cường nheo mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt thật thanh tú, thật điển trai của Thiệu Quân.
Những đứa trẻ sinh ra trong nhung lụa quả thật được chăm bón rất tốt, chúng có cơm ăn áo mặc chất lượng cao, được cho ăn thức ăn giàu đạm, nhiều dinh dưỡng, tuy gầy nhưng phát triển tốt, có trước có sau, điện nước đầy đủ...
"Sao, muốn ăn à?" Thiệu Quân cười bí hiểm.
"Anh muốn ăn." La Cường mắt lạnh.
"Muốn ăn thì cho anh ăn..."
Thiệu Quân cười cười, đột nhiên lôi trong túi áo ra một nắm khô bò được rán thơm phức, nhét vào miệng La Cường ...
Hai người nằm ngửa nghỉ ngơi một lúc, không hiểu sao, cả hai cùng ăn ý quay mặt lại nhìn nhau.
Đáy mắt La Cường tối đen, đôi môi của Thiệu Quân hồng hào, vẫn còn vương nước bọt của hắn. Hai người họ chỉ dừng lại nửa giây, như thể có một ma lực mạnh mẽ hấp dẫn, cả hai lại nhanh chóng quấn riết vào nhau một lần nữa ...
Hai mắt Thiệu Quân sáng rực, khuôn mặt trắng trẻo nhanh chóng đỏ bừng, anh lao lên, thở hổn hển, cố gắng cưỡi lên người La Cường.
Anh vặn người, ưỡn mông ngồi đè lên ngực La Cường.
La Cường ngẩng đầu nhìn anh, cười lạnh: "Thằng nhóc này, lại còn muốn đè anh sao?"
Thiệu Quân: "Nếu em đè anh thì sao!"
La Cường: "Ông đây từng để người khác đè bao giờ à?"
Thiệu Quân: "Em là "người khác" à? Em là ai cơ chứ!"
Khóe miệng La Cường kéo ra một nụ cười, hắn thích những lúc Tam Màn thầu bướng bỉnh kiêu ngạo đòi so tài như thế. La Cường ngồi mạnh dậy, gần như nhấc bổng người đang ngồi trên ngực mình lên.
Thiệu Quân lại bị cho một cú lộn nhào, mông vẫn trần trụi láng cóng, "Thiệu tam gia bé" lúc lắc trong không trung.
La Cường nhanh chóng đè lên, kẹp chặt tay chân anh, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng lại dưới hai chân Thiệu Quân, thô bạo xoa nắn!
Thiệu Quân giãy dụa, thở hổn hển, vì hai chân vẫn còn bị trói trong ống quần, giá trị vũ lực bị hạn chế nghiêm trọng. Qυầи ɭóŧ và quần tây của anh chỉ mới lột ra một nửa, vẫn còn treo trên đầu gối, đôi ủng da to trên chân anh vẫn chưa cởi ra, tất dài đã đùn thành đống ở mắt cá chân, trông như một con ếch.
La Cường cười khùng khục đè lên Thiệu Quân, dùng bàn tay to tàn phá cơ thể anh.
"Ưmm ..." Thiệu Quân bất mãn hừ rên một tiếng.
La Cường dù sao trong lĩnh vực này cũng có kinh nghiệm hơn nhiều, biết cách khiến người trước mặt cảm thấy khó chịu, cũng biết cách làm cho thoải mái, khát cầu, muốn ngừng mà không được, muốn làʍ t̠ìиɦ cho đến chết.
La Cường vươn bàn tay lớn nâng đầu Thiệu Quân lên, ngăn cho anh không cọ lên đất.
Thiệu Quân không thoải mái, vùng vẫy cố gắng thoát khỏi bàn tay đó, nhưng La Cường thô bạo nắm lấy tóc anh, ngăn anh di chuyển, dùng cách này trì hoãn thời gian lêи đỉиɦ của anh.
Hai người đang xoắn xuýt, La Cường lúc này mới bước tới tham chiến, hắn nắm lấy tay Thiệu Quân, siết chặt hai dươиɠ ѵậŧ rực lửa vào nhau rồi xoa vuốt mạnh.
Thiệu Quân hừ hừ trong cổ họng, cố gắng tách đau đớn và sung sướиɠ đang trộn lẫn với nhau ra, nhưng La Cường lại không cho anh một chút sung sướиɠ nào.
"Anh ... Anh ... đừng làm vậy! ... Anh nhanh lên đi! ..."
La Cường không chuyển mắt nhìn người dưới thân mình, nhìn thấy đôi mắt ướŧ áŧ ấm ức của Thiệu Quân.
Mắt Thiệu Quân ươn ướt, "Thiệu Tam gia bé" dưới dưới đáy quần cũng ướt đẫm. Một khe nhỏ hiện ra giữa hai đầu khấc mềm mại, từng giọt nước như pha lê chảy ra, đã bị ép đến quá sức chịu đựng.
La Cường lúc này đột nhiên tăng lực, hắn tuốt nhanh lên, ra sức đánh lên xương hông Thiệu Quân.
Lần chạy nước rút cuối cùng này, bốn chân hai người quấn vào nhau, Thiệu Quân dùng một tay nắm lấy đầu La Cường nhưng không bắt được sợi tóc nào (vì căn bản hắn cũng có tóc đâu), dưới tình thế cấp bách, anh vội vàng cắn mạnh vào đầu La Cường. Gì chứ chuyện cắn người thì anh làm giỏi nhất.
La Cường rên một tiếng đau đớn, hắn ngậm lấy yết hầu và xương quai xanh của Thiệu Quân, gặm cắn hạt đậu hồng trên ngực anh, nhay ra một hàng dấu răng sâu, răng nanh lướt qua từng cái xương l*иg ngực ngay ngắn chỉnh tề...
Thiệu Quân hét lên thảm thiết, chân co lại, ấm ức cạ trán vào mặt La Cường, vừa cạ vừa bắn ra ồ ạt.
La Cường không phát ra âm thanh nào trong khoảnh khắc xuất ra, hắn cứng đơ, im lặng như đá, một bàn tay to ôm chặt lấy Thiệu Quân, mặt vùi vào ngực anh, môi áp vào anh, lưng cong lên một hồi lâu mới rùng mình bắn...
Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ đùa giỡn đến cùng, chậm rãi hành hạ con mồi trong tay, nhìn người này run rẩy trong lòng bàn tay hắn, cầu xin thương xót, khóc lóc van xin hắn chơi mình thật mạnh.
Nhưng lần này La Cường không đùa giỡn.
Hắn muốn làm cho Thiệu Quân thoải mái, hắn muốn nhìn thấy Thiệu Quân vui vẻ xuất ra, chí đắc ý mãn, rồi nở một nụ cười ngây ngô như một đứa trẻ.
Hắn muốn thỏa mãn Thiệu Quân, và muốn anh trân trọng mình.
Cả hai nằm lặng lẽ trên bãi cỏ, bên khóe mắt là những cọng cỏ vàng cao đến nửa người đung đưa qua lại, và bầu trời tà dương vô tận trên đầu bắt đầu xỉn màu khi mặt trời dần chìm xuống đỉnh núi.
Thiệu Quân kéo chiếc quần dài đang tụt dưới mắt cá chân lên, từ từ mặc vào.
La Cường vươn tay chạm vào người nào đó, ngón tay vân vê.
Thiệu Quân hiểu ý, với tay lấy hộp thuốc trong túi quần, trong hộp chỉ còn một điếu.
Thiệu Quân lấy tay che lửa, châm điếu thuốc, rít một hơi rồi đưa cho La Cường.
La Cường nhận lấy điếu thuốc, im lặng rít một hơi rồi đưa ngược lại.
Cả hai dựa đầu vào nhau, im lặng cho đến khi cùng hút xong điếu thuốc.
Trước mặt sương khói mông lung, đầu ngón tay vẫn còn vương lại những xúc cảm mãnh liệt, l*иg ngực bàng bạc man mác một nỗi mất mát và buồn bã mơ hồ...
La Cường không muốn đi lúc này, nhưng dù hắn muốn hay không, hắn cũng không thể kiểm soát, cả hai đều không có thời gian và cơ hội cạnh bên nhau.
Cả hai lăn lộn trong đống cỏ khô hai lần, chỉ khoảng hai mươi phút thôi đã sốt ruột đến hoảng.
Cũng bởi vì cả hai bên đều quá hưng phấn nên ra rất nhanh, cứ như vậy hết đợt này đến đợt khác.
Cứng rắn rồi lại cứng rắn hơn, nhưng cũng không thể làm đến cùng, vì nơi đồng hoang không lý tưởng, nền đất lại cứng, chắc chắn là sẽ đau. La Cường không muốn cái mông quý báu của Tam Màn thầu bị đau.
Chợt có tiếng sột soạt vang lên, cách đó không xa có tiếng bước chân.
Thiệu Quân giật mình, quay đầu nhanh chóng liếc nhìn La Cường một cái.
La Cường thậm chí còn không có quần, thân dưới của hắn vẫn còn trần trụi.
Tim Thiệu Quân đập bang bang trong l*иg ngực, kinh hãi nằm im trong đống cỏ khô, không dám ló đầu ra, trong đầu chợt lóe lên bốn chữ chói lọi màu đỏ tươi: Gϊếŧ người diệt khẩu?!
Tiếng thở hồng hộc chậm rãi đến gần, thấp thoáng đã gần sát cả chân mày, lông mi.
Một con bò đực to lớn và khỏe mạnh nhô lên khỏi bụi cỏ, giương đôi mắt đen bóng như quả cầu thủy tinh nhìn chằm chằm vào hai con người đang có tật giật mình kia.
"Khịttttt——"
Con bò khịt mũi một cái to, quay đầu đi tỏ vẻ khinh thường.
Thiệu Quân gục đầu xuống đống cỏ khô, cố gắng nín cười.
La Cường lật người lại, lưỡi dao kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa của hắn lặng lẽ rút lại, nhét trở vào đế giày.
Con bò vàng to lớn dửng dưng quay lại, chĩa cặp mông mập mạp vào đống cỏ khô rồi ưỡn ẹo vài cái, chỉ cách đầu Thiệu Quân hai mét, sung sướиɠ xả một đống cứt nóng hổi, mùi bốc lên ngùn ngụt, còn mang theo cả mùi cỏ khô!
Thiệu Quân cười điên cuồng bịt mũi lăn quay đi.
Sau lưng anh là hàng loạt những lời mắng chửi của la Lão nhị.
"Quần! Quần của bố mày!... Con mẹ nó ngu như bò, mày nhắm chỗ nào đi ỉa vậy hả !!!"