Ho nhẹ một tiếng để che lấp sự xấu hổ, Liễu Văn Ngạn bình tĩnh nói: "Ngươi lên tới Khai Nguyên bát trọng dĩ nhiên là không tệ, nhưng ngươi trở thành Thiên Quân thì có gì đáng khoe khoang? Thiên Quân cảnh là cảnh giới không đáng giá tiền nhất! Ngươi đến học phủ, một vài sư huynh sư tỷ khả năng đều đã là Đằng Không cảnh..."
Tô Vũ lập tức ngắt lời: "Lão sư, ta có một vấn đề."
"Nói đi."
"Trước đó ta đã xem qua văn hiến, nhưng ta không thấy tài liệu nào nói rõ Văn Minh học phủ sẽ kéo dài bao nhiêu năm thì mới được tốt nghiệp, hình như tất cả tư liệu đều không đề cập tới điểm này..."
Tô Vũ thật sự rất tò mò, đồng thời cũng thấy vô cùng kỳ quái, rốt cuộc phải theo học ở Văn Minh học phủ mấy năm?
"Mấy năm ư?" Liễu Văn Ngạn hơi ngẩn người ra, hồi lâu sau mới bật cười, đoạn bảo: "Ta quên nói với ngươi, Văn Minh học phủ chẳng phân biệt mấy năm, độ chứa đầy dưới 20% thì không thể quan sát Thiên Quân, đây vốn là học sinh ban sơ cấp."
"20% đến 50%, có thể quan sát Thiên Quân cảnh nguyên bản, là ban trung cấp."
"50% trở lên, cũng chính là giai đoạn dưỡng tính, lúc này đều là ban cao cấp."
"Lên tới Đằng Không... Vậy ngươi coi như tốt nghiệp, dĩ nhiên, không phải người nào cũng đều có thể tốt nghiệp, rất nhiều người học cả mười năm vẫn không có tiến triển, bọn họ hoàn toàn có thể rời khỏi học phủ, có thể sẽ về nhà, hoặc là ra chiến trường, hoặc là đi làm cái khác... Lúc này học phủ cũng sẽ không quản ngươi."
"Nếu người là Đằng Không, có thể lựa chọn ở lại trường, tỉ như Bạch Phong, hắn chính là kẻ lựa chọn ở lại trường, đảm nhiệm chức vụ trợ lý nghiên cứu viên, thế nhưng... đây là đãi ngộ của thiên tài! Nếu ngươi tới tận năm sáu mươi tuổi mới thăng cấp Đằng Không, học phủ cũng sẽ không giữ ngươi, ngươi có khả năng tự lựa chọn đường ra, ngược lại sẽ không quá kém."
"Dưới tình huống bình thường, đến 30 tuổi nếu còn không có cách nào đột phá Đằng Không, rất nhiều người đều sẽ chọn rời đi."
Liễu Văn Ngạn thở dài: "30 tuổi... Lúc này chuyển sang tu Chiến giả còn kịp, nhưng qua 30 tuổi thì thật sự không còn kịp nữa, thời gian tu luyện hoàng kim đều đã trôi qua mất.”
Không ít người khi vừa nhập học đều là thiên phú dị bẩm, hùng tâm tráng chí!
Kết quả phí thời gian hơn mười năm, chậm chạp không thể cụ hiện ý chí lên Đằng Không, từ đó từ bỏ đi con đường ban đầu, chuyện này ở Văn Minh học phủ quá thường gặp!
"Bên trong học phủ khả năng còn có một số lão nhân đã ngoài năm sáu mươi tuổi, bọn họ không phải là lão sư, chỉ có thể tính là học trưởng của các ngươi, một vài chương trình học cơ sở của các ngươi có thể là do họ dạy bảo, kiếm một chút điểm công huân, dùng để nuôi sống chính mình, không đến mức nuôi sống bản thân cũng khó khăn."
"Bọn họ không được xem là trợ lý nghiên cứu viên, dĩ nhiên, các ngươi cũng đừng gọi họ là học trưởng, gọi chấp giáo là được, gọi học trưởng sẽ khiến người ta đau lòng, cẩn thận gặp phải kẻ hẹp hòi, làm khó dễ các ngươi."
Liễu Văn Ngạn nhắc nhở xong một lượt thì nở nụ cười, nhưng trong nụ cười của ông lại mang hương vị đắng chát.
"Giống như ta năm đó còn lưu lại Văn Minh học phủ chính là một chấp giáo, chấp giáo chân chính, ngươi gọi ta là học trưởng cũng không thành vấn đề, lão già này hơn bảy mươi tuổi, lại xem như cùng bối phận với ngươi mà thôi."
Ở trong đó chua ngọt cay đắng, trừ bọn họ ra thì chỉ sợ không ai có thể thấu hiểu.
Thi đậu Văn Minh học phủ, không có mấy ai là kẻ ngu.
Kết quả tại nơi này uổng phí mấy chục năm, có thể thấy những người này đến cùng là đang chịu đựng cái gì.
Tô Vũ còn trẻ, hắn không hiểu, nhưng dù cho hắn chỉ nghe Liễu Văn Ngạn nói một chút, trong lòng liền không nhịn được thấy rùng cả người.
Phí thời gian đến già, chẳng làm nên trò trống gì, để một đám hài tử hơn mười tuổi gọi mình là học trưởng...
"Ta sẽ không như thế!"
Tô Vũ tự nhủ thầm trong lòng, hắn sẽ không như thế, hắn cũng không muốn phải như thế.
Thì ra Văn Minh học phủ không chỉ có thiên tài, còn có một đám nhân vật bi thảm, quả nhiên, có người phong quang vô hạn, chắc chắn cũng sẽ có người ảm đạm.
"Đi thôi, về nghỉ ngơi mấy ngày, suy nghĩ thật kỹ một chút về Lôi Nguyên đao, uẩn dưỡng thần văn, chờ đợi tới ngày sát hạch."
"Lão sư, còn chuyện gϊếŧ Thiên Quân trung kỳ..."
"Không cần làm, thời gian không kịp."
Tô Vũ suy nghĩ một chút, vẫn kiên trì bày tỏ quan điểm: "Lão sư, hay ta cứ thử một chút xem sao. Chờ qua mấy ngày, Lôi Nguyên đao của ta có tiến triển, ta thử lại lần nữa, không được thì ta mới từ bỏ."
"Tùy ngươi."
Liễu Văn Ngạn không khuyên can, chấp nhất cũng là một loại phẩm đức rất tốt.
Ném da thú《 Lôi Nguyên đao 》cho Tô Vũ xong, Liễu Văn Ngạn chắp hai tay sau lưng, ung dung đi ra khỏi văn phòng, còn chưa kịp rời đi thì đã nghe Tô Vũ ở đằng sau lên tiếng: "Lão sư, buổi sáng ngày mai ta lại đến học phủ học tập với ngài, buổi chiều trở về tu luyện đao pháp..."
Liễu Văn Ngạn kém chút đã lảo đảo ngã sấp xuống!
Ta bảo ngươi về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, suy nghĩ đao pháp cho tốt, ngươi có phải cảm thấy ta đang dung thứ ngươi?
Tiểu tử ngu xuẩn!
Lão sư ta là ý chí lực tiêu hao vượt quá giới hạn, mấy ngày kế tiếp muốn tránh trong nhà khôi phục, miễn cho ngày ngày sắc mặt tái nhợt tới học phủ, một bộ như thể túng dục quá độ, ngươi nghe không hiểu hàm nghĩa sâu xa trong lời lão tử sao?
Liễu Văn Ngạn đưa lưng về phía Tô Vũ, sắc mặt biến thành màu đen, ngữ khí lại bình thản: "Không cần đến, mấy ngày nay ta cũng có chút chuyện, nhìn xem thân thể có thể từ Trúc Cơ bước vào Đằng Không hay không, gần đây ta có chút bề bộn."
Tô Vũ tức khắc tỉnh ngộ, vội vàng nói: "Vâng, lão sư, ta không quấy rầy ngài nữa."
"Ừm."
Liễu Văn Ngạn cao thâm mạt trắc, nhẹ nhàng lướt đi, chậm hơn nữa, ông sẽ có chút không kìm được.
...
"Gruuu!"
Tiếng quát nhẹ nương theo tiếng đao va chạm vang lên trong phòng tu luyện.
Từ lần trước sau khi phá hủy tủ quần áo, lần tu luyện này là Lôi Nguyên đao càng mạnh mẽ hơn, Tô Vũ không dám luyện tại nhà nữa, hắn lo lắng sẽ phá hủy căn hộ, cũng lo lắng bổ nứt sàn nhà, lão nhân gia dưới lầu sẽ dùng cái nồi đất lớn đi lên đánh hắn.
Thống nhất chế thức đao với tốc độ cực nhanh, phá không mà ra, chém ra tiếng rít.
Tô Vũ mệt nhọc thở dốc, thu đao, nhíu mày.
Khó quá!
Huyền giai võ kỹ, đối với hắn mà nói vẫn còn có chút quá sớm, muốn luyện thành là việc quá khó khăn.
Dù đây mới chỉ là đao thứ nhất —— Lôi Kích, dưới tình huống bình thường cũng là cửu khiếu huy động, quy nguyên một trảm.
"Tư thế thì ta thật ra đã học xong, mấu chốt là nguyên khí!"
Tô Vũ tổng kết, đao Lôi Kích kia hắn đã học xong, cái này vốn không khó.
Mấu chốt là khiếu huyệt cần huy động, nguyên khí bùng nổ, buộc lực lượng quy nhất, đưa nguyên khí bám vào trên đao, lôi đình xuất đao, nhất kích gϊếŧ địch!
Hắn dù sao chỉ mới mở ra bát khiếu, thứ có thể sử dụng chỉ có nguyên khí trong cơ thể mình mà không phải là nguyên khí bên ngoài.
"Vẫn không có cách nào cấp tốc quy nhất nguyên khí về, rót toàn bộ vào trên thân đao."
Tô Vũ cau mày.
Đã ba ngày rồi.
Hắn tu luyện một đao này đã ba ngày, không tính là quá lâu, nhưng ba ngày qua dù hắn mỗi ngày đều xem《 Lôi Nguyên đao 》mấy lần thì vẫn không nắm chắc được phương pháp quy nhất nguyên khí.
Điều này đại biểu hắn còn chưa được tính là nhập môn!
Nhập môn, tối thiểu nhất thì cũng có thể rót nguyên khí tiến vào thân đao.
Còn lại mới xét tới việc thuần thục cùng tốc độ, trong nháy mắt hoàn thành rót vào nguyên khí.
Ba ngày qua ngay cả nhập môn mà hắn còn chưa thể hoàn thành, càng đừng đề cập đến việc gia tốc như thế nào, hoàn thành rót nguyên khí vào trong nháy mắt ra sao.
"Nhất định phải là Khai Nguyên cửu trọng mới có thể sao?"
Tô Vũ thở dài, hắn cũng nghĩ trước nhất phải tu luyện tới Khai Nguyên cửu trọng, mấu chốt là ba ngày qua hắn cũng dùng tinh huyết để tu luyện một lần, phát hiện nay hiệu quả đã không lớn bằng lúc trước, khiếu huyệt cuối cùng mở ra với tốc độ rất chậm.
Dựa theo tốc độ này, chỉ sợ ít nhất cũng phải mất một tháng nữa.
Lần trước Khai Nguyên bát trọng đã mất 20 ngày, Khai Nguyên cửu trọng mất một tháng kỳ thật cũng coi là không tệ.
Hơn nữa còn cần phải hao phí không ít tinh huyết, hiện tại trên người Tô Vũ chỉ còn lại hai giọt máu tươi của Thiết Dực điểu, hắn vẫn phải lưu lại một giọt dùng để phòng ngừa vạn nhất.