Cách ngày học phủ tổ chức kỳ sát hạch càng lúc càng gần.
Ngày hôm sau khi Tô Vũ tới học phủ, hắn đã bắt đầu cảm nhận được bầu không khí cực kỳ khẩn trương.
Học viên dự kiểm tra bước đi đều nhanh hơn các học viên khác, tới lui vội vàng, phong trào đơn đấu trong nháy mắt liền trôi qua, giờ phút này các học viên đã không còn tâm tư đi đánh nhau nữa.
Tô Vũ ban đầu muốn đi tìm Liễu Văn Ngạn, nửa đường lại gặp một người mà hắn không ngờ sẽ gặp phải.
Hạ Binh!
Long Võ vệ thập trưởng, đầu lĩnh của Long Võ vệ của Nam Nguyên.
Ngoại trừ thời gian khi Vạn Tộc giáo đột kích, Long Võ vệ mới trú đóng ở Nam Nguyên học phủ, thời gian khác Long Võ vệ hiển nhiên sẽ không đóng quân ở đây, cụ thể bọn họ ở đâu thì Nam Nguyên cũng chẳng có mấy người tường tận.
Cường giả Đằng Không nhị trọng, cảnh giới này giống với thành chủ Ngô Văn Hải.
Long Võ vệ mạnh mẽ, Tô Vũ tự nhiên biết, lúc trước hắn vẫn muốn tiến vào Long Võ vệ, trên thực tế kể cả hiện tại, Tô Vũ vẫn luôn ôm chút tâm tư này.
Bất quá Long Võ vệ rất khó vào, cha hắn khao khát nhiều năm mà còn chưa thành công.
Tô Vũ thấy Hạ Binh, Hạ Binh dĩ nhiên cũng nhìn thấy hắn.
Vốn Hạ Binh đang bước đi vội vã, nhưng khi đi ngang qua Tô Vũ bỗng nhiên y chợt ngừng bước chân.
Y nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ, Tô Vũ cảm nhận được tầm mắt đối phương nhìn mình chăm chú thì cũng vội vàng dừng lại, khom người chào: "Hạ đại nhân."
Hạ Binh gật đầu, nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi, ánh mắt y lộ ra một chút dị sắc, đoạn hỏi: "Khai Nguyên bát trọng rồi?"
Tô Vũ thoáng giật mình, nhưng vẫn thành thật đáp: "Vâng, ta vừa đột phá hôm qua."
"Tốc độ rất nhanh." Hạ Binh tán thưởng một câu rồi lại nói: "Ta vốn cho là ngươi sẽ nhanh chóng đi đến thất trọng, Khai Nguyên bát trọng thì có chút vượt quá dự liệu."
Tô Vũ không biết nên nói tiếp thế nào, Hạ Binh đang chú ý tới hắn?
Hắn và Hạ Binh cũng không hay gặp nhau.
Hạ Binh nói chuyện hơi kỳ quặc: "《 Khai Nguyên quyết 》của Bạch Phong chỉ tính là gà mờ, ngươi có thể cấp tốc bước vào bát trọng, nói rõ con đường Chiến giả có thiên phú không tồi. Ta biết phụ thân ngươi, phụ thân ngươi mấy năm nay không ít lần tới trụ sở của chúng ta, bất quá y muốn tiến vào Long Võ vệ thì vẫn chưa đủ tư cách."
Tô Vũ có chút xấu hổ, lời đối phương nói quả thật không dễ đáp trả.
Hạ Binh không để ý tới phản ứng của hắn, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Ta cũng là người của Trấn Ma quân, bất quá ta nhập ngũ muộn hơn phụ thân ngươi, khi phụ thân ngươi xuất ngũ thì ta mới nhập ngũ, sáu năm trước ta được triệu hồi tới Long Võ vệ, đảm nhiệm Long Võ vệ thập trưởng trú tại Nam Nguyên."
Tô Vũ vẫn không tiếp lời, hắn không biết Hạ Binh kể mấy chuyện này với mình để làm gì.
"Văn Minh học phủ không tốt đẹp như ngươi tưởng tượng đâu, lục đυ.c với nhau, tính kế lẫn nhau, một ngày còn chưa cụ hiện nghĩa là một ngày sẽ không thể ngẩng đầu."
"Ta không thích người của Văn Minh học phủ, ta càng ưa thích Chiến Tranh học phủ, càng ưa thích Long Võ vệ hơn... Dĩ nhiên, không liên quan gì đến ngươi."
Thời điểm Hạ Binh nói những lời này, vẻ mặt bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc, "Phụ thân ngươi nói y không có cách nào tới Long Võ vệ, y hi vọng con của mình có một ngày có thể đi vào Long Võ vệ, tiếp tục đi theo tướng chủ chiến đấu tiếp!"
"Ngươi có thể suy tính một chút về Long Võ Chiến Tranh học phủ, nơi đó... sạch sẽ hơn Văn Minh học phủ nhiều!"
"Đại nhân..." Tô Vũ hơi kinh ngạc, Hạ Binh đang muốn chiêu sinh sao?
Hạ Binh bình tĩnh nói: "Long Võ vệ đóng quân ở các thành, cũng phụ trách quân dự bị tuyển bạt! Trước đó ngươi còn chưa có tư cách này, hiện tại thì có rồi. Dĩ nhiên, ta chẳng qua chỉ đề nghị thôi, cũng không phải có ý gì khác."
"Vốn ta không nên nói nhiều như vậy, nhưng phụ thân ngươi dù sao cũng là lão binh của Trấn Ma quân nên ta mới nói thêm vài lời, bây giờ... Văn Minh học phủ phức tạp hơn rất nhiều so với năm xưa. Nội bộ cũng không đơn giản, phe phái san sát, một đám vốn chỉ làm nghiên cứu hiện tại tâm tư nhiều, ý nghĩ nhiều, hỗn loạn rối bời."
"Lão sư Liễu Văn Ngạn của ngươi muốn ngươi làm học sinh của Bạch Phong, cùng với nghiên cứu viên Hồng... Bọn hắn xem như cùng một phe phái, nội tình trong đó so với ta nói còn phức tạp hơn, tóm lại, ngươi bây giờ đi vào vũng nước đυ.c, đối với ngươi cũng không có chỗ tốt."
Tô Vũ mờ mịt, có chút không biết làm sao, hồi lâu sau mới đáp lời: "Ý của đại nhân, ta không hiểu rõ. Ta chẳng qua chỉ là một học viên trung đẳng học phủ còn chưa qua sát hạch."
"Không sớm thì muộn ngươi cũng sẽ rõ!" Hạ Binh nhắc nhở: "Nhớ kỹ một câu, Đại Hạ phủ vẫn là Đại Hạ phủ!"
Hạ Binh nói xong lời này liền quay người đi trước.
Tô Vũ rơi vào trầm tư, một lát sau hắn cười khổ một tiếng, cất bước rời khỏi.
Hắn thật sự không quá rõ ý của Hạ Binh.
Đương nhiên, lời Hạ Binh nói cũng có ý khuyên bảo, tới Văn Minh học phủ chưa chắc đã là chuyện tốt, Long Võ Chiến Tranh học phủ có khả năng càng thuần túy hơn một chút.
Đổi thành trước kia, Tô Vũ khẳng định sẽ rất cao hứng.
Nhưng hiện tại, hắn đã hạ quyết tâm tới Đại Hạ Văn Minh học phủ, chỉ nói về tu luyện ý chí lực lượng, đi Chiến Tranh học phủ khẳng định sẽ không bằng Văn Minh học phủ.
Huống chi Liễu Văn Ngạn dạy bảo hắn lâu như vậy, hắn vốn muốn nghe lời ông ghi danh vào Văn Minh học phủ, chẳng qua là lo lắng Văn Minh học phủ không có trợ giúp đối với chiến lực mà thôi.
...
Trong văn phòng.
Liễu Văn Ngạn lần này không đọc sách, mà là đang viết chữ, chữ của Liễu Văn Ngạn nhìn rất đẹp, tối thiểu là Tô Vũ cảm thấy như thế, đẹp mắt hơn gấp trăm lần so với chữ của mình.
"Có tâm sự à?"
Liễu Văn Ngạn tiếp tục viết chữ, không ngẩng đầu nhìn, nhưng vẫn thừa sức cảm nhận được Tô Vũ có điều muốn nói.
"Không có gì quan trọng, chẳng qua là ta vừa mới gặp Hạ thập trưởng..."
"Y bảo ngươi tới Long Võ học phủ?"
"Vâng."
"Không cần để ý tới y."
Liễu Văn Ngạn không hề có dáng vẻ tức giận gì, chỉ là có chút cảm khái, "Có phải y bảo Văn Minh học phủ không thích hợp với ngươi, hoặc là nói Văn Minh học phủ biến chất rồi?"
"Cái này..."
"Không có việc gì, y lại không phải lần đầu tiên nói như vậy, trên thực tế không ít người của Long Võ vệ đều nói như thế."
Liễu Văn Ngạn bình tĩnh nói: "Hắn nói cũng là lời thật lòng, Văn Minh học phủ hoàn toàn đã khác so với khi xưa. Năm đời phủ trưởng ngã xuống, lục đại phủ trưởng tiền nhiệm, về sau Văn Minh học phủ tiến vào thời kỳ phát triển vượt bậc, trong thời gian này cũng mang đến một chút ảnh hưởng không tốt."
"Năm mươi năm trước, Văn Minh học phủ không mạnh như hiện tại, thế nhưng cũng không loạn như bây giờ. Đây là điều không thể tránh né, làm người mạnh mẽ, tự nhiên sẽ có một ít tâm tư khác."
"Lục đυ.c với nhau, ngươi lừa ta gạt, tranh đoạt lợi ích... Đây là điều nhất định phải phải trải qua, cũng là một sự rèn luyện, ai có thể ở trong môi trường này quật khởi, người đó mới thật sự là cường giả."
Tô Vũ nhíu mày, "Lão sư, Văn Minh học phủ thật sự rất loạn à?"
"Không tính là rất loạn, trên đại thể vẫn còn đang trong phạm vi khống chế được, dĩ nhiên, nội bộ cũng có chút sự tình không hay."
Liễu Văn Ngạn ngẩng đầu nhìn hắn, đột ngột thốt lên một câu khiến Tô Vũ giật mình, "Long Võ vệ bất mãn đối với Văn Minh học phủ như vậy đều bắt nguồn từ Hạ phủ chủ."
"A?" Tô Vũ kinh ngạc hỏi: "Hạ phủ chủ... Không vừa lòng Đại Hạ Văn Minh học phủ sao?"
"Xem như thế đi." Liễu Văn Ngạn khẽ thở dài: "Chuyện này vốn không liên quan tới ngươi, kỳ thật không cần thiết quá mức để ý. Bất quá nếu Hạ Binh đã nhắc tới vài sự tình, ta liền nói đơn giản vài câu cho ngươi nghe vậy. Hạ phủ chủ… người này ta không tiện đánh giá, thế nhưng các bên đều có chung nhận xét về y, thiết huyết, mạnh mẽ, ngoan cố!"
"Ba từ ấy chính là khái quát về Hạ phủ chủ."
"Ngoan cố?" Tô Vũ bắt lấy trọng điểm, tò mò hỏi: "Ngoan cố là có ý gì?"
"Ý như mặt chữ." Liễu Văn Ngạn buông bút xuống, "Cũng không tính là có nghĩa xấu, thế nhưng Hạ phủ chủ có một số chính kiến, sinh ra chia rẽ với không ít người. Năm đó ở Chư Thiên chiến trường cũng đã khiến cho không ít người chống lại y."
"Vì sao lại thế?" Tô Vũ hiếu kỳ.