Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 30: Cầu Xin Tha Mạng

"Thật mạnh!"

Giờ phút này, Tô Vũ và Trần Hạo tới gần cửa lớn, lẳng lặng quan sát tình hình chiến đấu bên ngoài.

Tô Vũ có chút rung động, người trẻ tuổi kia thật mạnh.

Trước đó Long Võ vệ vây gϊếŧ Trần đường chủ rất lâu, không chỉ không bắt được đối phương, còn suýt nữa chết người, kết quả Trần đường chủ lại bị người trẻ tuổi tên Bạch Phong này gϊếŧ chỉ trong vòng vài giây, rốt cuộc anh ta có thực lực gì?

"Đây là người của Văn Minh học phủ ư?"

Tô Vũ nhìn thoáng qua Liễu Văn Ngạn phía trước, quả nhiên lão sư không gạt ta, người Văn Minh học phủ tùy tiện phái ra thế mà lại mạnh như vậy!

Đằng Không tứ trọng nói gϊếŧ liền gϊếŧ!

Mà lão sư thành công thực thể hóa ý chí, trong nháy mắt cũng gϊếŧ được vài cường giả Vạn Thạch và một vị Đằng Không nhị trọng, quá khó tin!

"Đây là lực lượng của Văn Minh học phủ, lực lượng của ý chí sao?"

Hắn rung động, Trần Hạo đứng cạnh cũng ngơ ngác, "A Vũ, không phải Đằng Không rất mạnh à? Sao ta cứ có cảm giác... có vẻ cũng thường thôi!"

Liễu Văn Ngạn gϊếŧ Vô Ngân như thế, Bạch Phong gϊếŧ Trần đường chủ cũng thế.

Nhanh không thể tưởng tượng nổi!

Gần như là trong chớp mắt, hai vị Đằng Không liền chết.

"Không biết..."

Tô Vũ chấn động, cha hắn là Thiên Quân cửu trọng, hắn đã cảm thấy cha mình rất lợi hại, nhưng giờ so sánh thì... Y yếu quá!

Chỉ trong một ngày hôm nay mà đã có hơn mấy chục cường giả Vạn Thạch chết!

Thực lực như cha còn muốn đi chiến trường Chư Thiên, đúng là điếc không sợ súng!

Đúng lúc Tô Vũ đang nghĩ ngợi, bỗng có một tiếng thét chói tai vang lên, phu nhân bị hạ binh một đao bổ đầu, bỏ mình!

Vạn Tộc giáo xâm phạm, thất bại.

Toàn quân bị diệt!

Mấy trăm lực lượng tinh nhuệ, một tên cũng không sống sót, toàn bộ chết tại Nam Nguyên thành.

Giờ phút này trong lòng Tô Vũ, Văn Minh học phủ mạnh mẽ tới đáng sợ, một người được tùy tiện phái ra cũng đã là Đằng Không, gϊếŧ Đằng Không như sâu kiến, còn Liễu chấp giáo... Chỉ sợ thật sự chính là kẻ kém nhất.

Hắn không biết, cái danh trợ lý nghiên cứu viên của Bạch Phong rốt cuộc là có ý nghĩa thế nào.

….

Trận chiến kết thúc, trong thành bắt đầu công tác dọn dẹp sau đó.

Cùng thời gian.

Bên ngoài Đại Hạ phủ thành, đầu chất thành núi.

Đầu bị chặt đứt xếp cao như núi, trên đó Hạ Long Võ một đao chém đầu vị Thần tộc cuối cùng, ầm một tiếng, thi thể cao hơn năm mét ngã xuống đất.

"Tha mạng!"

Giờ khắc này, quanh đó có 5 cỗ thi thể Thần tộc.

Còn có người sống!

Đó không phải là Thần tộc, mà là nhân tộc.

Giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo!

Một vị nhân tộc vẫn luôn bị truy sát, lại không thể tiêu diệt thành công, lão ta rất mạnh mẽ!

Mà lúc này, vị giáo chủ mạnh mẽ nọ lại đang quỳ rạp xuống đất, run rẩy lẩy bẩy, lớn tiếng hô "Tha mạng".

Hạ Long Võ nâng trường đao lên, mặt không biểu tình, y nhìn lão một lúc rồi thản nhiên nói: "Chủ nhân chết rồi, ngươi nên chôn cùng đi!"

"Không... Đại nhân, ta còn hữu dụng!” Giáo chủ quỳ rạp trên đất, sợ hãi kêu lên: "Ta còn hữu dụng thật mà, ta có thể dẫn Thần tộc đến cho đại nhân, ta có khả năng triệu tập giáo chúng Thiên Nghệ thần giáo, ta còn có thể giúp đại nhân đánh vào nội bộ Vạn Tộc giáo, tìm ra cứ điểm giáo phái khác... Đại nhân, xin hãy để ta sống, cái mạng của ta còn có ích cho nhân tộc."

Cầu xin tha thứ là vô dụng, lão phải biểu hiện ra giá trị của mình.

Hạ Long Võ quá mạnh!

Chắc chắn y đã bước vào một bước kia!

Sai, ngay từ đầu liền sai, lần này Thiên Nghệ Thần tộc tổn thất quá lớn, năm vị cường giả tuyệt đỉnh đã chết tại Đại Hạ phủ.

Thiên Nghệ thần giáo cũng thất bại, hôm nay giáo chúng tấn công các thành trong Đại Hạ phủ chắc chắn cũng đều tử thương hết.

Giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo biết, chính mình xong rồi!

Nhưng lão không muốn chết, lão khó khăn lắm mới tu luyện tới mức độ này, lão có hi vọng bước vào cảnh giới kia, thậm chí lão còn từ bỏ cơ hội chuyển đổi thành Thần tộc, bởi vì lão cảm thấy mình còn cơ hội.

Hạ Long Võ từ trên cao nhìn xuống lão.

Nửa ngày sau y mới cười nhạt hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Có... Có... Thiên Nghệ thần giáo còn có rất nhiều bảo tàng, rất nhiều bảo vật, toàn bộ đều giấu trong một bí cảnh. Ta đã từng đi đến lãnh địa Thiên Nghệ Thần tộc và biết tình huống của bọn hắn, ta có thể dẫn đường cho cường giả Nhân tộc đi tấn công Thiên Nghệ Thần tộc..."

"Đại nhân, ta còn có thể ra chiến trường Chư Thiên, ra sức vì nhân tộc, chỉ cầu đại nhân không gϊếŧ ta..."

Giáo chủ run rẩy, cố gắng liệt kê hết tất cả ưu điểm của mình.

Lão không muốn chết.

Bọn họ đã bại trận!

Sáu đại cường giả vây gϊếŧ Hạ Long Võ, kết quả năm vị cường giả Thần tộc nhanh chóng thân tử đạo tiêu, điều này khiến lão kinh hồn khϊếp vía.

"Bí cảnh ở đâu?" Ngữ khí Hạ Long Võ lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi một câu.

"Đại nhân, chỉ cần đại nhân tha cho ta..."

"Bí cảnh ở đâu?"

Hạ Long Võ lặp lại lần nữa, ngữ khí mang theo sát khí nồng đậm, y chỉ muốn câu trả lời.

"Đại nhân..."

Phốc phốc!

Một đao chém xuống, đầu của giáo chủ lập tức lăn lông lốc ra ngoài.

Hạ Long Võ hừ lạnh một tiếng, nói nhảm quá nhiều!

Không muốn nói thì mình để người cào ba thước đất, tìm không thấy thì thôi, tìm được thì kiếm lời.

Một đám súc sinh mà cũng dám cò kè mặc cả với y!

Muốn giữ mạng ư?

Si tâm vọng tưởng!

Sáu đại cường giả, toàn quân bị diệt.

Hạ Long Võ bắt đầu nhặt thi, thi thể Thần tộc là đồ tốt, nơi này có thi thể của năm vị Thần tộc!

Trong lúc y đang thu thập chiến trường, thì trên một ngọn núi cách đó không xa đột ngột xuất hiện một bóng người.

Hạ Long Võ không thèm nhìn, tiếp tục công việc dang dở.

Ba ba ba!

Tiếng vỗ tay vang lên, một vị trung niên vỗ tay, cười cười lên tiếng: "Hạ Long Võ, xem ra ngươi không cần ta trợ giúp."

Hạ Long Võ không để ý tới ông ta.

"Thiên tài đều kiêu ngạo như thế sao?" Nam tử trung niên nọ tự mình nói chuyện: "Cũng đúng, ở tuổi của ngươi mà tới trình độ này quả là ngoài dự liệu. Ta vốn nghĩ rằng, hôm nay ta ra tay có thể giữ lại mấy vị Thần tộc ấy, không ngờ đã bị ngươi chém sạch."

"Đúng rồi, vừa rồi sao không giữ mạng của Vân Hạo?"

Vân Hạo trong lời ông ta chính là giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo, cường giả tuyệt đỉnh.

"Cặn bã thì không cần sống sót!" Hạ Long Võ thu thập xong, nghiêng đầu nhìn về phía bên kia, lãnh đạm đáp lời: "Chu Thiên Đạo, ta không mời ngươi tới Đại Hạ phủ, ngươi tới làm gì?"

"Sao ngươi lại như vậy, dù sao ta cũng mang bối phận thúc bá của ngươi, ngươi lại gọi thẳng tên húy, ai..." Chu Thiên Đạo thở dài, "Đúng là ngươi không mời, nhưng không có nghĩa là không ai mời ta, trước khi ngươi đi mấy lão già kia đã mời ta tới, không được sao?"

Hạ Long Võ không nói cái gì, hiển nhiên là trong phủ có người không yên lòng y đơn độc nghênh địch.

Chu Thiên Đạo lại thiếu đòn hỏi: "Ngươi vẫn chưa bước vào một bước kia ư? Ta cảm thấy hẳn là còn thiếu một chút, không khác ta lắm, có phải cảm thấy kẹt lại không thể tiến thêm hay không, cảm giác này khó chịu lắm nhỉ?"

"Nếu bước vào rồi, ngươi sẽ gϊếŧ chết mấy tên sâu kiến nọ chỉ trong chớp mắt, không đến mức chiến đấu đến bây giờ, ta có một cơ hội, có thể giúp chúng ta tiến thêm một bước, hoặc có thể nói rằng chúng ta sẽ thấy rõ con đường phía trước..."

Hạ Long Võ thản nhiên đáp: "Không cần, ta biết con đường của mình, đã thấy rõ rồi! Trong thời gian tới, ta sẽ tới Chiến trường Chư Thiên gϊếŧ tôn vương, ta nhất định sẽ bước vào cảnh giới này! Ta không phải ngươi!"

Chu Thiên Đạo ngưng lại, thầm mắng trong lòng!

Khích bác ai đấy?

"Ngươi cảm thấy ngươi có khả năng thành công ư? Ngươi không gϊếŧ được bọn hắn, hiện tại vạn tộc vương đô quỷ quái lắm, một khi ngươi xuất hiện trên chiến trường Chư Thiên, bọn hắn nhất định sẽ hợp sức gϊếŧ ngươi, ngươi dẹp ý niệm này đi! Còn có, trước và sau khi bước vào một bước kia khác nhau rất lớn..."

"Không cần ngươi nhắc nhở!" Hạ Long Võ không thèm để ý, không phải y chưa từng nhìn thấy cường giả vô địch, Đại Hạ vương, gia gia của y chính là cường giả vô địch.

Chu Thiên Đạo bất đắc dĩ, "Thật sự không hứng thú nghe lời ta nói à?"

"Không hứng thú!" Hạ Long Võ quay đầu xuống núi, "Nếu thật sự có thể thành công, ngươi sẽ không yếu như vậy, nếu ca của ngươi sống sót, hắn đã sớm bước vào cảnh giới này, so ra... ngươi kém hơn ca ngươi nhiều!"

"Ta..." Chu Thiên Đạo tức giận quát: "Tiểu tử, lời này của ngươi chỉ nên nói với mình ta thôi, ngươi mà tới Đại Minh phủ thì sẽ bị người đánh chết! Hơn nữa ca ta chín tuổi đã vẫn lạc, sao ngươi biết hắn mạnh hơn ta?"

"Bởi vì hắn là thiên tài nhân tộc duy nhất chín tuổi đã thành Thiên Quân!"

"Ta..."

Chu Thiên Đạo không phản bác được, đúng, ca của ông ta chính là thiên tài, chín tuổi đã trở thành Thiên Quân, gần như trở thành tài liệu giảng dạy cho cả Nhân tộc.

Dùng máu tộc Thần Ma, bước vào Thiên Quân, chín tuổi.

Con trai trưởng của Đại Minh vương!

Hiện tại số người biết đến ca của ông phải nhiều gấp mười gấp trăm lần số người nghe danh ông, mà khi Hạ Long Võ nói lời này ông ta cảm thấy như mình đang bị giễu cợt.