Liễu Văn Ngạn kiên nhẫn giảng giải cho hắn hiểu: "Nhiều khi không phải bạn học xung quanh ngươi không nỗ lực, mà là vì bọn hắn không có đầy đủ tinh lực, không có ý chí mạnh mẽ để thấu hiểu những kiến thức kia. 18 môn Vạn Tộc ngữ, ngươi có khả năng nắm giữ, những người khác vì sao không được?"
"Bọn họ không đủ nỗ lực sao? Sai, có vài người kỳ thật hết sức nỗ lực, thậm chí còn nỗ lực học hành hơn cả ngươi, nhưng bọn họ lại học không vào, suy nghĩ nhiều thậm chí sẽ khiến đại não nổ tung thống khổ, bởi vì ý chí của bọn họ không đủ cường đại. Cho nên bọn họ chỉ có rèn luyện thân thể trước, cố gắng cường hóa chính mình, về sau mạnh mẽ rồi thì mới có thể dồn sức cường hóa ý chí."
Tô Vũ thở hắt ra một hơi, thất vọng đáp, "Nói như vậy thì xem ra thiên phú của con không nằm ở phương diện thân thể, mà là ở mặt ý chí à?"
"Cũng có thể hiểu như vậy." Liễu Văn Ngạn nhìn về phía xa xăm, "Cho nên đây mới là nguyên nhân vạn tộc kiêng kị văn minh sư, cũng là lý do mà Vạn Tộc giáo luôn nhăm nhe muốn ám sát trí giả. Bởi vì khi ý chỉ của ngươi chưa đủ để cường hóa thân thể, vậy thì thực lực khi ấy vẫn sẽ tương đối yếu, lúc này chính là lúc dễ dàng gϊếŧ ngươi nhất."
Tô Vũ cảm giác như thể có một cánh cửa sổ vừa mới mở ra, đây là lần đầu tiên hắn biết, thì ra văn minh sư thế mà cũng có một con đường tu luyện riêng biệt.
"Hôm nay ngươi mà không tìm đến ta, thì ngày mai ta cũng muốn đi tìm ngươi. Việc ngươi muốn tới Chư Thiên chiến trường tìm phụ thân, dĩ nhiên ta sẽ không ngăn cản, ngược lại còn thấy vui vẻ vì suy nghĩ của ngươi, đây chính là nhân tính, là lòng người, là lý do căn bản khiến Nhân tộc bất bại bấy lâu nay!"
"Nhưng ta mong ngươi có thể có cái nhìn nhiều chiều, biết rõ mình nên đi con đường nào là hợp lý nhất. Văn Minh học phủ hằng năm tuyển số lượng học viên đầu vào còn ít hơn so với Chiến Tranh học phủ. Nhìn thì dường như không có điều kiện gì, nhưng sự thật là yêu cầu còn cao hơn, rất nhiều yếu tố trong đó còn khó khăn hơn so với bên Chiến Tranh học phủ, chẳng lẽ thật sự chỉ vì tuyển một đám mọt sách vào đây đêm ngày chong đèn học vẹt?"
Liễu Văn Ngạn không che giấu được nụ cười đắc ý, "Sai, đó là bởi vì chúng ta không đơn giản chỉ có thể ở phía sau nghiên cứu học vấn, mà còn có khả năng ra tiền tuyến gϊếŧ địch, vả lại một khi ra chiến trường, kẻ yếu nhất cũng đã là Đằng Không cảnh! Cái gọi là Thiên Quân Vạn Thạch, chỉ đơn giản là nguyên khí tôi thể mà thôi, dễ dàng đạt được thành tựu trong vòng một ngày nếu ý chí đủ mạnh!"
"..."
Tô Vũ nóng bừng cả người, nửa ngày sau mới ngơ ngác hỏi: "Vậy lão sư, ngài là Đằng Không cảnh?"
"Không phải." Liễu Văn Ngạn lạnh nhạt đáp.
"Vậy ngài rất cường đại có đúng không?"
"Không phải!" Liễu Văn Ngạn vẫn lạnh nhạt như cũ.
Tô Vũ ngây ngẩn cả người, lão sư nói vậy là có ý gì?
"Ta nói, chỉ đến khi ý chí cụ hiện thì mới có thể dùng ý chí cường hóa thân thể, nhưng ta lại không làm ý chí cụ hiện được." ((hiện thực hóa ý chí)
Ông ta... Không làm ý chí cụ hiện được, cho nên ông ta thật sự chính là Thiên Quân cảnh.
Tô Vũ ngửa đầu nhìn lão sư, một mặt ngốc trệ, lão nhân gia ngài làm như thế nào mà có thể bình tĩnh nói ra mấy lời như thế, vậy thì có khác gì đang khoác lác đâu.
Ngài đã gần 70 tuổi rồi mà vẫn còn chưa khiến ý chí cụ hiện thành công, thế sao mới rồi ngài lại nói với ta là chỉ cần dăm ba năm là được?
Có chém gió thì cũng đừng nên khoác lác tới độ như thế chứ!
"Đừng nhìn ta như vậy!" Liễu Văn Ngạn bình tĩnh lên tiếng: "Ban nãy không phải ta đã bảo mình chính là học viên cực kỳ tầm thường ở Văn Minh học phủ sao? Ta cũng đâu tự nhận mình là thiên tài, thậm chí sau khi tốt nghiệp ta còn mất không ít năm ngơ ngơ ngác ngác không có lý tưởng, việc ta không cụ hiện được ý chí là chuyện rất đỗi bình thường, nếu hiện thực hóa ý chí mà dễ dàng như vậy thì cường giả đỉnh cấp của Nhân tộc đã nhiều như nấm mọc sau mưa rồi."
"Con đường tu luyện, bất luận là con đường nào cũng đều không dễ dàng gì, bất quá so với tu đạo bằng rèn luyện thân thể, ta cảm thấy việc rèn luyện ý chí càng nhanh hơn, càng có hi vọng hơn."
Tô Vũ rơi vào trầm tư, nửa ngày sau mới lên tiếng hỏi: "Lão sư, có công pháp nào dùng để rèn luyện ý chí không?"
"Có..." Liễu Văn Ngạn đáp rất nhanh, nhưng nói xong liền ngượng ngùng cười cười, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Nhưng Nam Nguyên không có, ở Đại Hạ Văn Minh học phủ mới có!"
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải thành công cụ hiện được ý chí cái đã.
Nhưng câu này Liễu Văn Ngạn không nói ra thành lời, bởi vì ông biết nói ra chắc chắn sẽ chọc cho Tô Vũ mắng người.
"Kỳ thật, quá trình học tập Vạn Tộc ngữ, hoặc quá trình phân tích các công pháp bí cảnh đều giống nhau, nghĩa là đều đang rèn luyện ý chí, nhất là nguyên bản..."
Nói tới đây, Liễu Văn Ngạn trở nên nghiêm túc hơn hẳn, "Ngươi phải biết, thứ mà chúng ta tiếp xúc đó giờ hầu hết đều không phải là nguyên bản, những vật nguyên bản đều ẩn chứa ít nhiều lực lượng của vạn tộc, thậm chí là ý chí tinh thần của chủng tộc nào đấy ở bên trong. Muốn nghiên cứu thì nhất định phải phá giải nó, điều này cần các nghiên cứu sư vận dụng rất nhiều sức mạnh của ý chí, nhưng nếu thành công thì sẽ có thu hoạch không nhỏ."
"Dĩ nhiên, trong quá trình này cũng sẽ gặp nguy hiểm, tỉ như tinh thần rối loạn chẳng hạn. Văn Minh học phủ hằng năm đều có một vài người vì cố sức tập trung giải mã các nguyên bản mà bị rối loạn tinh thần. Cho nên về sau khi ngươi lên cao đẳng, nếu có cơ hội tiếp xúc với các thứ này thì nhớ phải cẩn thận, công pháp càng mạnh mẽ thì lại càng xen lẫn ý chí cường đại, và cũng càng dễ khiến ngươi bị loạn não."
"Ở Văn Minh học phủ, ngươi cũng có thể tu đạo nhục thân, nhưng nếu đến Chiến Tranh học phủ, ngươi chưa hẳn có cơ hội trui rèn ý chí, quan trọng là những văn hiến nguyên bản của vạn tộc hầu hết đều được cung cấp cho Văn Minh học phủ."
"Chỉ cần thực lực của ngươi mạnh mẽ, thành công thăng cấp lên Đằng Không cảnh, thì ngươi muốn tới Chư Thiên chiến trường lúc nào là tùy ý ngươi, nhưng nếu ngươi chỉ là Thiên Quân hay Vạn Thạch cảnh thì ngươi ra tiền tuyến làm gì, làm vật hy sinh à, như thế có ý nghĩa gì không, một vật pháo hôi sẽ bảo hộ được cha ngươi sao?"
"Trừ phi... Chính ngươi không đủ tự tin, nếu là như vậy, thế thì ngươi đăng ký vào Văn Minh hay Chiến Tranh đều như nhau, bởi vì ngươi căn bản không đủ thực lực để trở thành một cường giả chân chính!"
Liễu Văn Ngạn nói một hơi, sau đó nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Tô Vũ mà phì cười, ông hỏi: "Sau khi ta nói khô cả nước bọt, ngươi có còn muốn đăng ký khảo hạch vào Chiến Tranh học phủ không?"
Liễu Văn Ngạn nói nhiều như vậy, hiển nhiên đã khiến suy nghĩ trước đó vốn không kiên định của Tô Vũ, nay lại bị dao động một phen.
Còn muốn đăng ký khảo hạch vào Chiến Tranh học phủ hay không?
Có lẽ… không cần nữa đâu.
Nguyên lai Văn Minh học phủ cũng có thể giúp cho mình cường đại lên!
"Văn Minh học phủ... Nguyên bản văn hiến của vạn tộc... Ý chí tinh thần..."
Sau khi rời khỏi văn phòng của Liễu chấp giáo, Tô Vũ nắm chặt cái bình trong tay, tâm định đã thay đổi một trời một vực so với trước khi bước vào.
Hắn muốn mau chóng trở về thử nghiệm việc mở ra Nạp Nguyên quyết, có lẽ nếu thành công, hắn có thể gia tốc cường hóa thân thể.
Nếu như hắn có thể cường hóa đồng thời cả ý chí lẫn thể xác, thì đây không phải là việc quá tốt sao?
"Văn Minh học phủ..."
Giờ khắc này, Tô Vũ đã có quyết định, chính mình hẳn là nên ghi danh vào Văn Minh học phủ, dù sao đây cũng là mục tiêu ban đầu của hắn.
...
Chờ đến khi Tô Vũ rời đi, phủ trưởng lại bước vào phòng, vừa lắc đầu vừa thẳng thắn phê bình: "Lão gia hỏa, ngươi lại hố người!"
“Ta làm gì sai?” Liễu Văn Ngạn không hài lòng!
"Ý chí cụ hiện... Ngươi tu luyện đã năm mươi năm, có thể hiện thực hóa được ý chí của ngươi à?"
Liễu Văn Ngạn bình tĩnh đáp: "Nếu ta cụ hiện ý chỉ xong, ta sẽ trở thành cường giả Đằng Không cảnh, đến lúc đó một tên Vạn Thạch cảnh như ngươi đúng là sâu kiến!"
"Ngươi a!"
Phủ trưởng dở khóc dở cười. Thế nhưng có một điều ông vẫn công nhận là người bạn già của mình làm đúng, đó là nên khuyên nhủ Tô Vũ khảo thí vào Văn Minh học phủ, nơi này hợp với hắn hơn, Chiến Tranh học phủ thật sự là quá nguy hiểm.
Bất quá lão gia hỏa kia mỗi lần đều dùng bài thuyết pháp này.
Những năm qua có không ít học sinh ngu ngơ đáng thương như Tô Vũ, cứ mỗi lần thấy có bạn học nào dao động suy nghĩ, Liễu Văn Ngạn đều dùng “bí mật” đó lừa phỉnh, cuối cùng các học sinh nọ đều nghe lời ghi danh vô Văn Minh học phủ.
"Đại Hạ Văn Minh học phủ hẳn nên trao cho ngươi cái bằng khen, không nhờ có ngươi thì suốt bao năm qua, bọn họ hụt mất không ít nhân tài vào tay Chiến Tranh học phủ rồi."
Liễu Văn Ngạn lơ đễnh đáp: "Mặc dù không có bằng khen, thế nhưng hằng năm Đại Hạ Văn Minh học phủ đều sẽ tặng cho ta 200 ngàn tiền thưởng, nhiêu đó là đủ rồi."
"..."
Phủ trưởng không phản bác được, nhịn không được nhỏ giọng mắng: "Ngươi chính là gián điệp của Đại Hạ Văn Minh học phủ cài vào trường ta!"
"Xem ngươi nói kìa, ta vốn chính là viên chức của Đại Hạ Văn Minh học phủ, sao có thể gọi gián điệp?"
Phủ trưởng triệt để im lặng rồi. Không sai, các lão sư Vạn Tộc ngữ đều là do Đại Hạ Văn Minh học phủ phái xuống các trường trung học, chủ yếu chính là vì phòng ngừa sinh nguyên xói mòn, đều như ong vỡ tổ chạy đi Chiến Tranh học phủ.
Dù sao thì việc ngồi lì một chỗ nghiên cứu cũng chẳng thể nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ được bằng việc ra sân tu luyện. Người trẻ tuổi đều có lòng nhiệt huyết, chỉ cần có chút động lực là đều hăng say đòi ra chiến trường, không nhìn chằm chằm bọn họ là không được.