"Đại thiếu gia."
Lý Y Y lo lắng khẽ nói.
Mấy ngày liên tục không gặp người đàn ông này, có vẻ như cô sắp quên mất sự tồn tại của anh. Bây giờ gặp lại, cô mới phát hiện trong lòng cô vẫn sợ anh.
Nhìn cô run lên bần bật, ánh mắt Phàn Mặc Hàn càng thêm u ám.
"Chú hai và chú ba chăm sóc em vậy à?"
Lý Y Y vội vàng lắc đầu. "Không liên quan đến nhị thiếu gia, tam thiếu gia, là em.... á! Đại thiếu gia!"
Ngón tay nhéo cằm cô đột nhiên gia tăng trọng lực, cô đau đớn ứa nước mắt.
"Vẫn che chở bọn họ như vậy? Hử?" Giọng nói của Phàn Mặc Hàn nhẹ nhàng, như ma xui quỷ khiến làm Lý Y Y ớn lạnh toàn thân.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, muốn tìm kiếm dấu vết của Phàn Mặc Hoàn và Phàn Mặc Dịch, nhưng ngay lập tức nhận thấy được hơi thở lạnh lẽo bao vây lấy mình.
Cô thu hồi ánh mắt, phát hiện cái nhìn của Phàn Mặc Hàn càng trở nên lạnh hơn.
"Sợ tôi?"
"Không, không có."
"Tốt nhất là em không có."
Phàn Mặc Hàn lạnh giọng, kéo cô đứng dậy đi ra ngoài.
"Đại thiếu gia, anh định đưa em đi đâu..."
Lý Y Y đang định nói thì nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Phàn Mặc Hàn, cô lập tức ngoan ngoãn im miệng.
Người đàn ông này lại tức giận.
Cô nhận ra Phàn Mặc Hàn rất dễ tức giận. Rõ ràng là tổng giám đốc của một công ty đa quốc gia, trên đỉnh đầu có vô số nghiệp vụ và công ty cần anh phải xử lý, đáng lý ra lòng dạ người đàn ông này phải rộng rãi mới đúng. Cũng không biết vì sao, trong ấn tượng của cô, mỗi lần anh nhìn thấy cô đều tức giận???
Anh phải làm đến mức này sao?
Có điều nghĩ lại, lần trước cô kể chuyện này với Phàn Mặc Hoàn, anh cười rồi ôm cô lên giường lăn lộn; sau khi Phàn Mặc Dịch biết, hắn cũng ôm bụng cười không ra nước mắt, sau đó... Ngọn lửa tình cảm bốc cháy, cô cũng không rảnh suy nghĩ gì thêm.
Đương nhiên là cô không có can đảm đi hỏi Phàn Mặc Hàn, vì thế bây giờ cô chỉ có thể mặc cho người đàn ông này túm mình đi mà thôi.
Phàn Mặc Hàn kéo cô lên xe, sau đó nói với tài xế: "Đến công ty."
Dọc đường đi, Phàn Mặc Hàn không động vào cô, nhưng Lý Y Y cũng không dám thiếu cảnh giác.
Vào Phàn thị một lần nữa, cô như cái bóng của anh đi lên tầng cao nhất, ngay lập tức nhìn thấy Điền thư ký ra đón.
"Giám đốc, đêm nay là yến tiệc của Cố thị, ngài đã chọn được bạn nhảy chưa?"
"Chọn được rồi." Phàn Mặc Hàn gật đầu, anh đẩy Lý Y Y qua, "Cô mang cô ấy đi SPA, sau đó trang điểm. 7 giờ tối, tôi đi đón hai người."
Điền thư ký ngẩn người. "Lý tiểu thư?"
Nhưng ngay lập tức, với sự chuyên nghiệp của mình, cô ta đã thu hồi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt.
"Vâng, tôi sẽ đưa Lý tiểu thư đi."
"Đúng rồi, cô cũng nên trang điểm chút, đêm nay cô làm bạn nhảy của Phàn Mặc Vĩ."
"Vâng." Điền thư ký gật đầu, cô ta kéo theo Lý Y Y, "Lý tiểu thư, cô đi theo tôi!"
Lý Y Y còn đang mơ màng thì đã bị Điền thư ký lôi ra khỏi Phàn thị, đi vào một phòng trang điểm vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.
Lý Y Y mặc cho đám người xung quanh đi tới đi lui, đùa nghịch cơ thể của cô để đo đạc các số liệu, cô cũng không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Điền thư ký bên cạnh so với cô thì thành thạo hơn nhiều.
Vừa phối hợp với động tác của người bên cạnh, cô ta vừa xúc động nói với Lý Y Y: "Lý tiểu thư, tuần vừa rồi cô đi đâu vậy? Cô không biết, mấy ngày nay cô không ở đây, tính cách của giám đốc Phàn tệ vô cùng. Mọi người đều tìm cách liên lạc với cô, mong cô về lắm đấy!"
"Hả? Thật vậy à? Mọi người nhầm rồi, thực ra đại thiếu gia rất ghét tôi." Lý Y Y thì thào.
"Làm gì có chuyện đó? Hôm nay cô ở bên cạnh giám đốc Phàn, sắc mặt của ngài ấy tốt hơn nhiều, tính tình cũng ôn hòa hơn!"
Lý Y Y sửng sốt. "Anh ấy như vậy mà cũng gọi là ôn hòa á?"
"Nếu so với một tuần trước thì đúng là như thế." Vẻ mặt Điền thư ký trầm trọng gật đầu.
"Vì vậy." Cô ta vội vàng nắm tay Lý Y Y, "Lý tiểu thư, sau này cô đừng cãi nhau với giám đốc được không? Vợ chồng son hai người cãi nhau, tai họa lại rước lên quần chúng vô tội như chúng tôi thôi!"