“A a a! Sâu quá!”
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập đến, Lý Y Y sảng khoái đến phát run.
Nhưng mà…
Sau khi đâm sâm vào bên trong cô, đột nhiên Phàn Mặc Hàn lại ngừng động tác.
Lý Y Y cứ chờ một lúc nhưng không thấy anh làm gì, cô chỉ có thể chủ động lắc lư cái mông. “Đại thiếu gia, anh tiếp tục đi!”
“Cầu xin tôi.”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ sau lưng vang lên.
Lý Y Y đứng hình.
“Có gan quyến rũ tôi, vậy mà bây giờ không còn mặt mũi nào ăn nói khép nép cầu tôi sao?”
Lý Y Y cắn môi. “Đại thiếu gia, em cầu xin anh.”
“Cầu xin tôi làm gì?”
“Cầu anh làm em, cắm côn ŧᏂịŧ vào, mạnh mẽ làm em!”
Lý Y Y nhắm mắt lại, cô từ chối tin tưởng những lời dâʍ đãиɠ lại được mình nói ra một cách dễ dàng như vậy.
Phàn Mặc Hàn hài lòng vỗ về bờ mông xinh đẹp của cô.
“Tốt.”
Rốt cuộc anh cũng rút côn ŧᏂịŧ ra, sau đó lại cắm mạnh vào!
“A…. đại thiếu gia… A a a!”
Côn ŧᏂịŧ hung dữ nhanh chóng ra vào tiểu huyệt lầy lội dâʍ ŧᏂủy̠, như muốn bù đắp sự thiếu hụt của đại não.
Bạch bạch bạch! Bạch bạch bạch!
Tiếng va chạm của da thịt tiếp tục vang vọng, người đàn ông hung ác đẩy cơ thể của cô về phía trước, Lý Y Y ôm chặt bàn làm việc, tuy nhiên bụng và bắp đùi vẫn cọ vào góc bàn, khiến hai nơi này đều đau.
Nhưng Lý Y Y không có thời gian để quan tâm đến điều đó, bởi vì tất cả các giác quan trong cơ thể cô đều bị khống chế bởi kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời do người đàn ông mang lại. Cô chỉ còn cách gân cổ lên hét to.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức mãnh liệt, ngoại trừ thét lên cô không thể phát ra âm thanh nào khác.
Dưới sự ra vào liều mạng của Phàn Mặc Hàn, Lý Y Y nhanh chóng lêи đỉиɦ.
Dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra tung tóe, bụng co rút, cả người cô run rẩy vì kɧoáı ©ảʍ quá độ.
Nhưng người đàn ông lại rút côn ŧᏂịŧ ra sau khi cô đã cao trào.
Một bên anh hất mọi tài liệu trên bàn xuống, một bên anh đặt Lý Y Y nằm ngửa lên bàn, anh tách hai chân cô ra, một lần nữa côn ŧᏂịŧ lại đâm vào, bắt đầu thọc vào rút ra.
“A nhanh quá… Đại thiếu gia anh chậm một chút… Em chịu không nổi… A…”
Cơ thể cô không ngừng loạng choạng dưới sự va chạm của người đàn ông. Một tay Lý Y Y giữ chặt lấy hai vυ', tay kia bám chặt lấy cánh tay Phàn Mặc Hàn, dáng vẻ đáng thương cầu xin anh.
Tuy nhiên người đàn ông chỉ liếc nhìn cô một cái.
“Không phải vừa rồi em còn cầu xin tôi làm em sao? Bây giờ tôi đang làm theo ý em.”
Dứt lời, anh mặc kệ sự phản kháng gần như không đáng kể của cô, côn ŧᏂịŧ tiếp tục như đóng cọc ra vào tiểu huyệt, khiến tiểu huyệt phấn nộn cọ xát hồng hồng một mảng cũng không chịu buông tha.
Lý Y Y khóc lóc dưới thân anh, tay cô bám chặt lấy cánh tay anh, móng tay đâm sâu vào da thịt anh.
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia… Anh, anh nhẹ chút… Em đau!”
“Miệng thì kêu đau, sao phía dưới vẫn kẹp chặt tôi như vậy? Rõ ràng cơ thể em rất hưởng thụ!”
Phàn Mặc Hàn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, tay anh ôm phía sau lưng cô, nâng một nửa người cô lên kề sát vào anh.
Lý Y Y yếu ớt ôm cổ anh, hai chân cũng vô thức quấn quanh eo anh.
“Đại thiếu gia, cầu xin anh, buông tha em!”
Cô mệt mỏi thì thào, bỗng người đàn ông cúi động, chủ động ngậm lấy cánh môi cô, côn ŧᏂịŧ phía dưới vẫn tiếp tục di chuyển, chà đạp tiểu huyệt đến rối tinh rối mù.
“A…”
Một đợt cao trào nữa lại quét qua, cơ thể Lý Y Y kịch liệt run rẩy, một trận kɧoáı ©ảʍ xông vào óc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý thức mỏng manh của cô. Lý Y Y ôm chặt cơ thể Phàn Mặc Hàn, giống như con rắn quấn quanh người anh.
Cô như vậy không khác nào nhào vào lòng ngực, Phàn Mặc Hàn càng hưng phấn, côn ŧᏂịŧ lớn thêm một vòng.
Anh bế cô lên, càng ra sức thọc vào rút ra.
Sau đó, Lý Y Y không kêu nổi, cô mệt mỏi ngã xuống dưới thân người đàn ông, mặc cho anh đùa nghịch ra vào đủ loại tư thế.
Chờ đến khi Phàn Mặc Hàn cắm đủ rồi rút ra, anh mới phát hiện Lý Y Y đã ngất đi. Khóe mắt của người phụ nữ đáng thương còn rơi lệ, cơ thể mềm mại phiếm hồng vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ nằm ở đó, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c không ngừng chảy ra giữa hai chân, xối ướt một góc bàn làm việc.
Dáng vẻ đáng thương này lọt vào mắt Phàn Mặc Hàn, anh nhấp môi, xoay người cầm lên tập tranh vẽ kia, rút toàn bộ những bức vẽ của Phàn Mặc Hoàn và Phàn Mặc Dịch ra, xé thành các mảnh nhỏ rồi ném vào thùng rác.