“Nhưng mà đại thiếu gia, bây giờ anh phải họp…”
“Cởi.”
Lý Y Y vẫn ngoan ngoãn cởi ra.
Vừa cởi xong quần áo, cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ xuống bên người Phàn Mặc Hàn, tháo thắt lưng móc côn ŧᏂịŧ ra, cùng lúc đó điện thoại cũng bắt đầu kết nối.
“Giám đốc Phàn, có thể bắt đầu chưa?” Đầu dây bên kia có người hỏi.
Phàn Mặc Hàn nhìn Lý Y Y, cô lập tức cúi đầu, hai tay cầm côn ŧᏂịŧ anh liếʍ mυ'ŧ.
Người đàn ông lên tiếng: “Bắt đầu đi!”
Sau đó, trong điện thoại vang lên giọng nói của nhiều người, có cả nam và nữ, có tiếng Trung, tiếng nước ngoài. Nhưng mặc kệ ai nói gì, những điều này đối với Lý Y Y đều là hư ảo, cô có thể hiểu được từng chữ nhưng khi chúng kết hợp với nhau, cô lại phát hiện mình như lọt vào sương mù, cái gì cũng không hiểu!
Tuy nhiên bây giờ trọng tâm của cô không phải là những thứ này.
Cô ngồi quỳ dưới bàn của Phàn Mặc Hàn, đỡ lấy côn ŧᏂịŧ liếʍ từng chút một, cẩn thận không dám phát ra âm thanh.
Lý Y Y thấy Phàn Mặc Hàn cũng không chú ý đến cô nữa. Anh lắng nghe những người trong điện thoại, sau đó đáp lại. Nhưng chỉ cần động tác của cô hơi buông lỏng, bàn tay của người đàn ông lập tức ấn mạnh sau đầu cô.
“Ưm….”
Đầu bỗng chốc ấn xuống, trong nháy mắt cô nuốt vào toàn bộ côn ŧᏂịŧ anh, thậm chí qυყ đầυ còn chọc vào tận cổ họng!
Lý Y Y khó chịu rên lên, cô quay đi nôn khan vài tiếng.
“Giám đốc Phàn, có chuyện gì vậy?” Điện thoại bên kia có người hỏi.
“Không có gì, thư ký của tôi mang nước vào, cô ấy đang mang thai.” Phàn Mặc Hàn bình tĩnh trả lời.
Đối phương không nghi ngờ gì cả, tiếp tục bàn chuyện công việc.
Phàn Mặc Hàn nháy mắt với Lý Y Y. Cô lau nước mắt, đang muốn tiếp tục khẩu giao cho người đàn ông, không ngờ anh lại kéo cô lại, để cô quay lưng về phía anh rồi quỳ rạp trên mặt đất, côn ŧᏂịŧ của người đàn ông tiến vào tiểu huyệt cô, bắt đầu thong thả đưa đẩy.
“A!”
Sự va chạm đột ngột này khiến Lý Y Y vô thức khẽ rên lên.
Nhưng cô phản ứng lại ngay, vội vàng che miệng, ngăn không cho âm thanh phát ra.
Người đàn ông không buông tha cô.
“Tự mình di chuyển.” Anh ra lệnh bằng giọng mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy, rồi lại phun ra một loạt thuật ngữ chuyên môn khó hiểu trong điện thoại.
Anh vẫn tập trung xử lý chuyện của công ty, nhưng Lý Y Y lại không dám ôm tâm lý may mắn như trước nữa.
Cô cắn răng, hai tay giữ chân bàn, cơ thể nhẹ nhàng di chuyển, phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của anh.
Cùng với những âm thanh hỗn loạn trong điện thoại, tiểu huyệt của cô cũng dần trở nên trơn trượt và ẩm ướt dưới sự cọ xát của côn ŧᏂịŧ, phát ra tiếng nước lẹp nhẹp.
“Ưm ~”
Tuy rằng Phàn Mặc Hàn không cử động, nhưng cơ thể vốn đã nếm qua mùi vị của du͙© vọиɠ, hơn nữa sau khi côn ŧᏂịŧ anh tiến vào, cô nhanh chóng tìm được góc độ thoải mái nhất, côn ŧᏂịŧ được bao vây bởi một cảm giác dễ chịu, bắt đầu tìm thấy thú vui cho chính mình.
Một sự sung sướиɠ nhè nhẹ sinh sôi nảy nở từ lối vào, truyền khắp cơ thể, cả người cô tê dại, khó chịu rêи ɾỉ.
Chỉ là… Quá chậm, chưa đủ.
Thói quen bị côn ŧᏂịŧ điên cuồng ra vào căn bản không làm thỏa mãn được tiểu huyệt của cô. Nhưng với tình huống hiện giờ, cô không dám làm điều gì xằng bậy. Lý Y Y chỉ có thể tiếp tục vuốt ve côn ŧᏂịŧ của người đàn ông bằng tiểu huyệt của mình, một bàn tay nắm lấy một bên vυ', nhào nặn xoa bóp, như thể người đàn ông đang đùa giỡn thân thể cô.
Cô cho rằng những việc mình làm dưới bàn, thần không biết quỷ không hay, nhưng những động tác nhỏ nhất của cô đều lọt vào trong mắt của người đàn ông.
Ngay sau đó, lòng bàn tay mạnh mẽ nắm lấy bầu ngực xinh đẹp kia của cô, bắt đầu vuốt ve!
Lý Y Y giật mình, cô nhanh chóng quay đầu lại. “Đại thiếu gia…. a!”
Trong chớp mắt xoay người, côn ŧᏂịŧ của Phàn Mặc đột nhiên đâm mạnh vào tiểu huyệt cô, va chạm đỉnh nhô lên, Lý Y Y khó chịu khóc thét, cơ thể cao trào một hồi!