Trong lòng Lý Y Y lộp bộp một chút!
Cô lặng lẽ nhìn Phàn Mặc Hàn, thấy anh chỉ trầm mặc không lên tiếng.
Phàn Mặc Vĩ vẫn không chịu buông tha: "Anh nói đi! Anh nói rõ ràng cho em! Có phải anh muốn cưới cô ta hay không? Anh muốn cưới người phụ nữ này về làm Phàn thiếu phu nhân đúng không?"
"Tứ thiếu gia anh nghĩ nhiều rồi, quan hệ của tôi và đại thiếu gia chỉ có tiền thôi. Tôi biết thân phận của tôi, tôi chưa từng mơ mộng làm Phàn thiếu phu nhân." Nếu Phàn Mặc Hàn không nói, Lý Y Y chỉ có thể tự mình giải thích.
Phàn Mặc Vĩ quát cô ngay lập tức. "Tôi và anh cả đang nói chuyện, ai cho cô xen mồm vào? Cô là cái thá gì?"
Lý Y Y run lên.
Tuy rằng trước đó thái độ của Phàn Mặc Vĩ với cô không được tốt, nhưng dù sao cậu vẫn kiềm chế. Nhưng bây giờ cậu nhìn cô lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao mài, không chút lưu tình đâm vào cô.
Nhất là khi nói những câu cuối cùng, nó như hàng ngàn nhát dao đâm vào tim cô, cảm giác ớn lạnh lan khắp cơ thể khiến cô đông cứng người.
Đúng vậy, cô là cái gì chứ, làm gì có tư cách nói chuyện với tứ thiếu gia?
Ngay lập tức, một lực mạnh mẽ túm lấy bả vai cô, kéo về phía sau.
Tấm lưng rộng lớn của Phàn Mặc Hàn che chắn trước mặt cô.
"Tôi đã nói với chú, chuyện của tôi không cần chú xen vào. Bây giờ chú đã vào Phàn thị, làm tốt việc của mình là được."
Vẻ mặt của Phàn Mặc Vĩ tối sầm lại.
Phàn Mặc Hàn chỉ tay về phía cửa: "Chú đi ra ngoài, về sau không cần lên đây nữa."
"Vậy giữa em và cô ta, anh lựa chọn cô ta phải không?" Khóe miệng Phàn Mặc Vĩ đầy giễu cợt.
"Đúng vậy." Phàn Mặc Hàn gật đầu.
Vậy mà anh lại thừa nhận? Đã thế còn chắc như đinh đóng cột!
Lý Y Y sững người, khuôn mặt của Phàn Mặc Vĩ cũng bao phủ một lớp sương lạnh.
"Được, em biết rồi."
Cậu lạnh lùng nói ra những lời này rồi quay đầu bước đi.
Mấy ngày tiếp theo, quả nhiên cậu không xuất hiện trước mặt Lý Y Y nữa.
Nghe Phàn Mặc Dịch nói, cậu dọn ra khỏi nhà họ Phàn. Hơn nữa bây giờ cậu thực tập ở Phàn thị cũng đủ bận rộn lắm rồi. Vì vậy, chỉ cần bọn họ cố gắng tránh né, nhất định sẽ không nhìn thấy nhau.
Không thấy cũng tốt, Lý Y Y lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Phàn Mặc Vĩ chán ghét cô, cô cũng chán ghét bản thân mình hiện giờ.
Đặc biệt anh em Phàn Mặc Hoàn và Phàn Mặc Dịch rất tốt với cô, Phàn Mặc Hàn tuy lạnh lùng nhưng chưa bao giờ thất hứa. Kết quả chính mình lại ... Nói ra những lời trong lòng, bản thân Lý Y Y rất mâu thuẫn.
Rất nhiều lần, cô muốn nói sự thật cho họ biết.
Nhưng khi lời nói lên đến miệng, cô đều không nói được.
Trong lòng ngập tràn phiền muộn không chỗ nào phát tiết, cô chỉ có thể vùi đầu vẽ tranh, đem nhưng cảm xúc hỗn loạn qua những nét vẽ.
Từ nhỏ, vẽ tranh luôn là phương thức giải tỏa cảm xúc tốt nhất của cô, và cũng là cách duy nhất không tốn nhiều chi phí.
Giờ đây đi theo Phàn Mặc Hàn, mỗi lần anh có cuộc họp, cô ở trong văn phòng chờ cũng nhàm chán, sẽ bất giác cầm bút lên vẽ.
Hôm nay cũng giống như vậy.
Có điều khi cô đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói....
"Em vẽ chú ba à?"
Lý Y Y sợ đến mức rơi cả bút vẽ trong tay!
Cô nhanh chóng ngẩng đầu, phát hiện không biết từ bao giờ Phàn Mặc Hàn đã trở lại. Nhưng bởi vì cô vẽ quá mức say mê nên mới không phát hiện ra!
"Đại thiếu gia!"
Cô vội vàng đứng lên, nhưng Phàn Mặc Hàn đã trực tiếp cầm lấy bức tranh trong tay cô.
Anh lật từng trang, từng trang, xem càng lúc càng nhiều, sắc mặt của anh trầm xuống.
Lý Y Y nhìn thấy, không khỏi run lên.
Xem đến tờ cuối cùng, Phàn Mặc Hàn khép lại quyển vẽ, đáy mắt anh nổi lên một trận gió lốc.
"Tất cả đều là chú hai, chú ba, hửm?"
Hả?
Vốn tưởng anh sẽ trách cô không làm việc tử tế, đáng ra phải phục vụ anh, không ngờ anh lại chú ý đến cái này?
Lý Y Y sững sờ, nhất thời không biết phải nói những gì.
Phàn Mặc Hàn tiếp tục nói: "Chú hai mười tấm, chú ba bảy tấm, còn lại là đồ vật khác... Chẳng lẽ tôi không xứng để em vẽ sao?"
"Đại thiếu gia, em..."
"Cởϊ qυầи áo." Đột nhiên người đàn ông thay đổi chủ đề.
Tuy Lý Y Y không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi nút áo.
Đúng lúc này, điện thoại nội bộ vang lên.
"Tổng giám đốc, năm phút sau hội nghị qua điện thoại sẽ bắt đầu, tôi đã gửi tài liệu đến email của ngài, xin hãy kiểm tra và xác nhận lại một chút." Giọng nói của Điền thư ký vang lên.
"Biết rồi." Phàn Mặc Hàn lạnh lùng đáp lại, anh cúp máy mở email lên.
Nhưng đồng thời, anh lại liếc nhìn Lý Y Y...
"Không nghe thấy tôi nói gì sao? Cởϊ qυầи áo, cởi sạch sẽ ra cho tôi!"