Phàn Mặc Vĩ xông ra khỏi nhà ăn đi thẳng lên tầng 4.
Lên tới nơi cậu đóng rầm cửa tạo thành âm thanh vang dội.
Nghe được âm thanh này, Phàn Mặc Hoàn ngước nhìn Phàn Mặc Hàn: "Anh cả, ý anh là để chú út ra khỏi nhà đúng không?"
"Ừ." Phàn Mặc Hàn khẽ đáp.
Kết quả, Phàn Mặc Vĩ lại trở về phòng cậu.
Đứa nhỏ này thật đáng yêu.
Phàn Mặc Dịch bật cười còn Lý Y Y thì cúi đầu.
Khó khăn lắm bốn anh em nhà họ Phàn mới được gặp mặt đông đủ, vậy mà vì cô mối quan hệ lại trở nên không tốt, đã vậy một người ngoài như cô vẫn ung dung ngồi yên vị ở đây, cho dù thế nào cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Phàn Mặc Hàn bọn họ lại không nghĩ được nhiều như vậy.
Lúc dì Liễu bưng đồ ăn lên, Phàn Mặc Dịch và Phàn Mặc Hoàn liên tục gắp đồ ăn cho cô. Lý Y Y chỉ ăn thức ăn trong bát đã no căng rồi.
Không có gì ngạc nhiên khi mà cơm nước xong, Phàn Mặc Dịch và Phàn Mặc Hoàn lại xảy ra xung đột vì cô, cuối cùng kết thúc với thắng lợi của Phàn Mặc Hoàn.
Anh ôm Lý Y Y trở về phòng còn không quên dặn dò Phàn Mặc Dịch: "Trong nhà này quan hệ giữa chú và chú út tốt nhất, chú đi khuyên nhủ nó đi!"
Phàn Mặc Dịch nghiến răng tức tối. "Anh ôm Y Y ngủ, rồi để em với chú út đánh nhau? Anh hai, anh quá độc ác rồi đấy!"
Phàn Mặc Hoàn chỉ cười đắc ý với hắn rồi ôm Lý Y Y lên tầng.
Phàn Mặc Dịch giận dữ nhìn bọn họ rời đi xong vẫn cam chịu số phận đi lên tầng 4, đẩy ra cửa phòng Phàn Mặc Vĩ.
Lý Y Y đi theo Phàn Mặc Hoàn trở về phòng anh, cô tò mò hỏi: "Nhị thiếu gia, tứ thiếu gia thật sự không sao chứ?"
"Đừng lo lắng, chẳng qua chú út không biết em tốt thế nào nên mới ghét em. Chờ sau này chú ấy biết em là cô gái tốt rồi, chú ấy sẽ đổi cách nhìn về em."
Thôi bỏ đi! Ba anh em nhà họ đã khiến cô hầu hạ đến sức cùng lực kiệt, cô thà rằng cứ bị Phàn Mặc Vĩ chán ghét như vậy thôi! Lý Y Y nói thầm.
Phàn Mặc Hoàn cũng chỉ nói một câu rồi cởϊ qυầи áo Lý Y Y để cô nằm lên giường, sau đó anh mát xa toàn thân cho cô.
Kỹ thuật của anh rất tốt không hề đau chút nào, ngược lại cô còn cảm thấy vô cùng mềm mại, thoải mái. Lý Y Y lập tức quên đi chuyện của Phàn Mặc Vĩ, cô nheo mắt hưởng thụ, khẽ thấp giọng ngâm nga.
Cô giống như một con mèo nhỏ, ở trước mặt anh thả lỏng người không một chút đề phòng, phơi bày ra dáng vẻ quyến rũ nguyên thủy nhất. Cơ thể Phàn Mặc Hoàn vô thức nóng lên, không biết côn ŧᏂịŧ đã dựng đứng từ lúc nào.
Nhưng tiểu mỹ nhân nằm trên giường lại không nhận ra, cái miệng nhỏ mềm như bông lẩm bẩm: "Thật thoải mái... Đúng rồi, chỗ đó, chỗ đó mỏi lắm... Ưm ~ thật thoải mái, nhị thiếu gia anh thật tốt ~ em rất thích..."
Phàn Mặc Hoàn không thể kìm được!
"Cho em một lời khuyên – từ lần sau không được phô bày vẻ nhu nhược, quyến rũ trước mặt đàn ông, nếu không sẽ gặp phải chuyện như thế này!"
"A!"
Sức lực sau lưng đột nhiên tăng lên. Lý Y Y ngẩng đầu đã thấy Phàn Mặc Hoàn để côn ŧᏂịŧ ngay miệng huyệt cô.
"Nhị thiếu gia không được, em vẫn đau!" Lý Y Y luống cuống che lại tiểu huyệt.
Buổi sáng tiểu huyệt bị hai người bọn họ sử dụng quá độ, tuy đã bôi thuốc nhưng vẫn còn cảm giác đau râm ran. Bây giờ mà bị anh cắm vào, cô sẽ chết mất!
Chưa kể, ngày mai cô còn phải đi cùng Phàn Mặc Hàn. Với tính tình biếи ŧɦái của Phàn Mặc Hàn, không biết cô sẽ bị hành hạ thế nào đâu!
"Yên tâm, anh sẽ không cắm vào." Phàn Mặc Hoàn hôn lên môi cô, anh khép hai chân cô lại, sau đó cắm côn ŧᏂịŧ vào khe hở giữa hai đùi, bắt đầu thọc vào rút ra.