"Y Y!"
Phàn Mặc Dịch phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Phàn Mặc Hàn khóe môi hơi câu lên.
"Rửa sạch sẽ, sau đó qua đây."
Nói xong những lời này, anh xoay người bước đi.
"Phanh" một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Phàn Mặc Dịch đau lòng nhìn Lý Y Y. "Y Y, em không cần phải vì anh thỏa hiệp!"
"Tam thiếu gia, trong nhà này đại thiếu gia là người có quyền uy nhất. Đồ vật anh ấy muốn không có khả năng không chiếm được, điều này hẳn là anh rõ." Lý Y Y nhẹ giọng nói.
"Anh đương nhiên biết, nhưng anh..."
"Vì thế, nếu đại thiếu gia đã quyết tâm muốn đoạt lấy em, anh ấy sẽ không thất bại. Chúng ta đâu cần làm những việc vô nghĩa? Nếu anh không chê, em... Ngày mai em đến bồi anh."
Nói câu cuối, trên mặt cô nóng lên.
Cô phát hiện, mình càng ngày càng dâʍ đãиɠ.
Rõ ràng ngay bây giờ đi bồi một người đàn ông khác, nhưng chính miệng mình lại hứa hẹn ngày mai tới bồi người đàn ông này, đã thế lời nói còn rất tự nhiên!
Nghe thấy cô nói vậy, trong mắt Phàn Mặc Dịch sự thương tiếc càng thêm rõ ràng.
"Sao anh có thể ghét bỏ em? Là anh quá vô dụng, bây giờ còn phải dựa vào anh cả, làm em đi theo anh phải chịu tội. Y Y em cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽ mạnh mẽ, thoát khỏi sự khống chế của anh cả!"
"Vâng." Lý Y Y mỉm cười gật đầu.
Chỉ là, chờ cho đến lúc ấy, có lẽ cô đã rời đi?
Nhưng mặc kệ thế nào, hắn có thể mạnh mẽ lên, đó cũng là chuyện tốt. Ít nhất thời điểm hắn cùng cô gái mình thích ở bên nhau, cô gái kia sẽ được bảo vệ tốt, không uổng công cô chịu tội.
Lý Y Y ôn nhu khuyên hắn nửa ngày, lúc này Phàn Mặc Dịch mới buông tha rời đi.
Khó khăn lắm mới tiễn được Phàn Mặc Dịch, Lý Y Y nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh rửa sạch sẽ dấu vết của hắn lưu lại, sau đó cô đi tới phòng Phàn Mặc Hàn.
Phàn Mặc Hàn đã cởi ra tây trang, cà vạt cũng cởi bỏ ném sang một bên. Nhưng áo sơ mi trắng tinh vẫn mặc trên người.
Anh ngồi ở bàn làm việc, mười ngón tay thon dài bay múa trên bàn phím notebook.
Mặc dù sự chú ý của anh không dừng lại trên người cô, Lý Y Y vẫn cảm nhận được một trận lạnh lẽo từ người anh phát ra, khiến tay chân cô đông lạnh.
"Đại thiếu gia." Lý Y Y nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Phàn Mặc Hàn đánh xong một đoạn văn bản phát đi, nhưng cũng không quay đầu lại. "Em nên biết phải làm thế nào."
"Vâng." Lý Y Y vội vàng gật đầu, cô cởϊ qυầи áo trên người, sau đó ngồi xổm xuống, cởi bỏ dây lưng của anh.
Vừa cởϊ qυầи lót của anh ra, côn ŧᏂịŧ người đàn ông đã gấp không chờ nổi nhảy tới, đánh mạnh vào mặt cô.
Lý Y Y bị côn ŧᏂịŧ căng trướng đánh vào mặt sinh đau nhưng cô vẫn không dám gọi một tiếng.
Cô vội vàng nâng côn ŧᏂịŧ lên, dùng sức đưa vào trong miệng.
Côn ŧᏂịŧ Phàn Mặc Hàn đã cứng hơn, tuy rằng kích cỡ so với Phàn Mặc Hoàn nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn rất ấn tượng.
Lý Y Y nuốt thật sự vất vả.
Côn ŧᏂịŧ ở trong miệng anh đào của cô dừng một hồi, Phàn Mặc Hàn đã trở nên không kiên nhẫn.
Anh khép lại notebook để sang một bên, dọn một khoảng trống trên bàn làm việc.
"Ngồi lên đây." Người đàn ông lãnh khốc ra lệnh.
Lý Y Y nghe lời ngồi lên, chủ động tách ra hai chân.
Phàn Mặc Hàn cởϊ qυầи tây cùng qυầи ɭóŧ, đôi tay đè lại chân cô, côn ŧᏂịŧ nhắm ngay tiểu huyệt cô, không chút do dự cắm vào.
"A!"
Mặc dù lối vào đã ẩm ướt, côn ŧᏂịŧ của anh cũng được nước bọt của cô thấm qua, nhưng việc người đàn ông không thương tiếc cắm vào vẫn làm Lý Y Y khó chịu phát ra tiếng hô nhỏ.
Phàn Mặc Hàn dường như không nhận thấy được sự khó chịu của cô, anh bắt đầu dùng sức ở tiểu huyệt thọc vào rút ra.
Anh đâm quá sâu và mạnh đến nỗi Lý Y Y cả người căng chặt.
"Đại thiếu gia, anh nhẹ chút, đau..." Lý Y Y nhỏ giọng xin tha.
Người đàn ông rũ xuống mi mắt, con ngươi sâu thẳm đối diện hai mắt cô.
"Nếu đau, vậy kêu ra!"