Cô Hầu Gái Của Các Thiếu Gia

Chương 31: Nhị thiếu gia ăn thịt

Côn ŧᏂịŧ Phàn Mặc Hoàn thô to, hai viên tinh hoàn so với người bình thường lớn hơn ít nhất một nửa, nên lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dự trữ khá dồi dào.

Qυყ đầυ ở tiểu huyệt Lý Y Y giật giật, bắn hơn hai mươi lần mới xong.

Bụng nhỏ phía dưới cô chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ phồng lên, căng đầy có chút khó chịu.

Người đàn ông bắn xong nhưng chưa rút côn ŧᏂịŧ ra, vẫn chôn trong tiểu huyệt nhẹ nhàng đâm thọc, cao trào qua đi mang đến vài phần mẫn cảm rùng mình.

Tiểu huyệt căng ra đau nhức, liên tiếp hai lần cao trào mãnh liệt làm cả người cô bủn rủn, ý thức đầy mơ hồ.

Theo thói quen, cô lần mò cố gắng đứng dậy.

Chỉ là cô vừa mới nhúc nhích, anh liền bắt lấy cổ tay cô.

"Đừng lộn xộn, để tôi vào một lúc nữa." Tiếng nói người đàn ông trầm ấm mang theo một chút thở gấp.

"Nhị thiếu gia, khó chịu..." Lý Y Y nhỏ giọng hừ hừ.

"Được, tôi biết rồi."

Ngay lập tức cô bị nhấc lên, hai chân tách ra khóa ngồi trên eo anh. Điều này vẫn không thay đổi tư thế côn ŧᏂịŧ cắm trong tiểu huyệt cô, mỗi lần bước đi, côn ŧᏂịŧ tiếp tục giữ nguyên biên độ thọc vào rút ra.

Lý Y Y bị cắm đến thẳng vặn eo.

"Nhị thiếu gia, không được, anh rút ra... A~ ~ chảy ra!"

Lối vào bị côn ŧᏂịŧ thô to cắm cả buổi, hiện tại đã mềm ra rất nhiều. Cô bị đùa nghịch thành tư thế như vậy, côn ŧᏂịŧ anh lại nhẹ nhàng thọc vào rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo đó mà chảy ra bên ngoài.

Lý Y Y kẹp chặt hai chân, tiểu huyệt cũng chủ động giữ lấy, sợ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra.

Côn ŧᏂịŧ lại bị xoắn chặt, Phàn Mặc Hoàn phát ra một tiếng kêu rên, anh nhẹ nhàng vỗ lên mông cô. "Em thả lỏng chút."

Nhưng Lý Y Y nào có thể thả lỏng được?

"Không thể làm dơ thảm, nếu không sẽ bị đánh." Cô khóc nức nở trả lời.

Vì thế cô giống như gấu koala bám lấy anh, tiểu huyệt co rút sít sao, cố gắng hết sức ngậm lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Phàn Mặc Hoàn nghe xong, ánh mắt anh tối sầm lại.

"Ai đánh em?"

"Chị, bác gái, còn có... Em không nhớ rõ."

Vậy là rất nhiều?

Lúc này người đàn ông đã bước vào phòng tắm. Anh ôm cô, mở nước trong bồn, sau đó mới xoay người đặt cô lên bệ rửa mặt.

Anh nâng cằm cô lên, môi mỏng hôn lấy đôi môi khô khốc của cô khiến nó ẩm ướt dễ chịu hơn. "Yên tâm, tôi không đánh em, về sau sẽ không có ai đánh em, dù cho em làm gì."

"Gạt người! Anh vừa mới đánh em xong!" Lý Y Y rưng rưng lên án.

Ách...

Phàn Mặc Hoàn không còn gì để nói.

"Quên đi, chuyện này về sau nói, hiện tại em mở chân ra, để tôi đi vào."

Dứt lời, tay anh bắt lấy một chân cô, đẩy sang hai bên, côn ŧᏂịŧ vừa mới cứng rắn trở lại bắt đầu điên cuồng đâm sâu vào!

"A a a, quá sâu... Nặng quá... Em từ bỏ nhị thiếu gia... Ư ư, căng quá thật là khó chịu, nhưng cũng thật thoải mái... Nhị thiếu gia... Nha!"

Lý Y Y giống như một con thuyền đang đi trên biển sóng to gió lớn, thân thể theo người đàn ông điên cuồng thọc vào rút ra phập phồng, tiếng kêu khóc trong miệng trong miệng cũng liên miên không dứt.

Rất nhanh, cô lại cao trào.

Nhưng đối với Phàn Mặc Hoàn, tất cả chỉ mới vừa bắt đầu.