Lý Y Y xấu hổ, kẹp chặt hai chân.
Nhưng Phàn Mặc Hoàn đã đè cô lại.
"Đừng cử động."
Anh nhẹ giọng mở miệng. Bởi vì khoảng cách quá gần, hô hấp của anh phả vào cánh hoa mẫn cảm của cô, khiến Lý Y Y run nhẹ, dâʍ ŧᏂủy̠ không khống chế được chảy ra.
"Không cần nhìn..." Cô thẹn thùng muốn khóc.
Vẻ mặt Phàn Mặc Hoàn khó hiểu: "Vì sao lại không? Nơi này của em khôi phục khá tốt, âʍ ɦộ của em cũng là âʍ ɦộ đẹp nhất mà tôi từng thấy, tôi rất thích. Nếu được tôi muốn chụp một bức ảnh."
"Chụp, chụp ảnh?" Lý Y Y sợ ngây người.
Phàn Mặc Hoàn ngẩng đầu, anh nhìn cô hơi mỉm cười: "Có thể chứ?"
Bắt gặp ánh mắt trong sáng, thuần khiết còn mang theo chút mong đợi của anh, Lý Y Y mềm lòng.
"Có thể." Cô vô thức gật đầu.
"Cảm ơn." Phàn Mặc Hoàn cười vui vẻ.
Anh cầm máy ảnh lên, chụp vài bức ảnh tiểu huyệt của cô từ các góc độ khác nhau, sau đó mới buông tay. "Được rồi, em mặc quần áo vào đi! Ngày mai chúng ta lại tiếp tục."
"...Vâng."
Hai ngày tiếp theo, Phàn Mặc Hoàn nói là làm. Đến giờ anh toàn chủ động tới mời Lý Y Y, nghiêm túc quan sát sự thay đổi của vết thương nơi tiểu huyệt của cô, sau đó chụp ảnh lưu giữ lại.
Trừ lần đó ra, anh không có bất kỳ động tác dư thừa nào.
Chỉ chớp mắt, đã tới ngày thứ ba. Như bình thường kiểm tra cho cô xong, Phàn Mặc Hoàn hài lòng gật đầu: "Miệng vết thương của em đã dần khỏi, xem ra thuốc này hiệu quả không tồi, có thể bắt đầu thử dùng trong phạm vi lớn."
Lý Y Y im lặng rời khỏi ghế mặc quần áo, cô cả gan mở miệng: "Nhị thiếu gia, cảm ơn anh đã đưa thuốc cho em, em muốn tặng anh một món quà."
"Cái gì vậy?" Phàn Mặc Hoàn hỏi.
Lý Y Y trở về phòng mang tới một bức tranh đưa cho anh.
Phàn Mặc Hoàn nhận lấy nhìn một cái: "Là tranh vẽ? Ồ, em vẽ tôi sao?"
Trên bức tranh là khung cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, anh mặc tây trang giày da chui vào xe. Bộ âu phục phẳng phiu, gương mặt tuấn tú, khóe miệng cười nhạt, ôn tồn lễ độ, hiển nhiên chính là một công tử nhà giàu dịu dàng.
Đây cũng là hình tượng đã khắc sâu trong lòng cô.
"Vẽ rất đẹp, tôi rất thích, cảm ơn em." Nghiêm túc quan sát bức vẽ của chính mình, Phàn Mặc Hoàn mỉm cười gật đầu.
Thấy anh thật sự thích, Lý Y Y rất vui.
Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông hùng hổ đi vào.
"Anh hai, nhanh lên, cho em vài viên thuốc ngủ. Ngày mai biểu diễn rồi, bây giờ em phải ngủ!"
Sắc mặt Phàn Mặc Hoàn trầm xuống: "Anh đã nói với chú bao nhiêu lần, chú không ngủ được, vậy làm một chút vận động kịch liệt, bằng không tìm một người phụ nữ để phát tiết cũng được! Thuốc nào cũng có tính gây nghiện, hiện tại chú lại dùng liều thuốc quá lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày chú ngủ đến chết luôn đấy!"
"Anh nói nhẹ nhàng chút, mỗi ngày lượng vận động của em còn chưa đủ lớn sao? Đối với phụ nữ... Anh không phải không biết, em có thói ở sạch, những phụ nữ không sạch sẽ bên ngoài em mới không nghĩ chạm vào!" Người đàn ông lạnh giọng nói, ánh mắt di chuyển sang Lý Y Y.
Ánh mắt hắn lập tức lóe lên, bập bùng một ngọn lửa.
Lý Y Y bị nhìn như vậy thì căng thẳng, cô vô thức lùi về phía sau.
Nhưng người đàn ông lại bước nhanh về phía cô, dồn cô vào một góc.
"Nhị thiếu gia!" Lý Y Y cầu cứu Phàn Mặc Hoàn, nhưng người đàn ông trước mặt đã nắm lấy cằm cô.
"Anh đã tìm được em!" Hắn hưng phấn tuyên bố.
Lý Y Y sửng sốt. "Sao lại vậy? Tôi không quen biết anh... A!"
Cô chưa nói xong, người đàn ông này đã cúi xuống phủ kín môi cô!
Đây là người ưa sạch sẽ sao?