Lý Y Y nghỉ ngơi một lúc mới mở mắt ra, cô nhanh chóng ra chỗ cửa thanh toán để trả phí khám bệnh cho mẹ, đồng thời ứng trước một ít tiền thuốc men rồi mới vào thăm bà. Cô nói chuyện với bà một lát sau đó trở về Phàn gia.
Đêm nay, Phàn Mặc Hàn không trở về.
Nghe chú ba nói, anh xuất ngoại.
Điều này cũng có nghĩa là đêm nay cô không cần hầu hạ người đàn ông này.
Vậy thì tốt quá! Cơ thể Lý Y Y hoàn toàn thả lỏng.
Ba ngày kế tiếp, Phàn Mặc Hàn vẫn không trở về.
Dường như Lý Y Y đã quên mất sự có mặt của anh, cơ thể cô dần hồi phục như lúc trước. Chớp mắt cái đã sang đến buổi chiều ngày thứ ba, cô đang ở căn phòng cách vách Phàn Mặc Hàn để vẽ tranh, chú ba đột nhiên đẩy cửa tiến vào.
"Y Y, đại thiếu gia tìm cô."
Lý Y Y chưa kịp run rẩy đã bị chú ba kéo ra ngoài, nhét vào một chiếc xe.
Một tiếng "phanh" vang lên, cửa xe đóng lại. Lý Y Y ngẩng đầu thì nhìn thấy người đàn ông luôn xuất hiện trong cơn ác mộng đang ngồi bên cạnh mình.
Anh mặc một bộ âu phục phẳng phiu, mái tóc đen ngắn chải gọn gàng sau đầu, lộ ra khuôn mặt cương nghị, anh tuấn.
Đường nét trên gương mặt Phàn Mặc Hàn rất sắc bén, lông mày sẫm màu, hốc mắt hơi trũng xuống, sống mũi cao thẳng cùng với môi mỏng mím chặt... Nếu cẩn thận xem xét, có thể thấy được anh vô cùng đẹp trai. Nhưng bây giờ anh đang ngồi im xem văn kiện, quanh người lộ ra hơi thở lạnh lẽo, vô thức tăng thêm vài phần đáng sợ, chỉ vậy thôi cũng khiến cho người khác không dám liếc nhìn anh một cái, nói chi đến việc chú ý tới diện mạo của anh?
Lý Y Y lặng lẽ nhìn thoáng qua, cô cúi đầu nói nhỏ: "Đại thiếu gia."
Phàn Mặc Hàn nhìn thẳng, môi mỏng khẽ nhếch: "Nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian."
"Hả?" Lý Y Y không rõ anh có ý gì.
Phàn Mặc Hàn ném văn kiện sang một bên, con ngươi lạnh lùng nhìn cô. "Muốn tôi xé rách quần áo của em sao?"
"Không, không cần!"
Lý Y Y vội vàng lắc đầu. Cô ngoan ngoãn cởi chiếc váy nhỏ trên người, sau đó cởi bỏ nịt ngực, kéo qυầи ɭóŧ xuống. Tiếp theo, cô với tay thoát chiếc quần tây trên người anh, lột qυầи ɭóŧ xuống, giải phóng côn ŧᏂịŧ mềm nhũn bên trong.
Côn ŧᏂịŧ vẫn đang ở trạng thái nửa mềm, nhưng kích cỡ vô cùng khả quan.
Nếu chờ nó cứng lên... Không hiểu sao nghĩ đến đây hai chân Lý Y Y có cảm giác đau đớn.
"Nhanh lên."
Âm thanh nhàn nhạt từ đỉnh đầu truyền đến, mang theo chút không kiên nhẫn.
Lý Y Y không dám nghĩ nhiều thêm nữa, cô thở sâu, nhắm mắt ngậm lấy qυყ đầυ, nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ.
Trong đầu cô không ngừng tưởng tượng mình đang ăn kẹo mυ'ŧ, đầu lưỡi xinh xắn đảo đi đảo lại trên qυყ đầυ của người đàn ông.
Phàn Mặc Hàn cúi xuống nhìn cô gái nhỏ bé đang vùi đầu giữa hai chân anh, đôi môi khẽ mở tràn ra tiếng kêu rên.
Kỹ thuật của cô vẫn còn kém, vừa nhìn cái đã biết cô là một con chim non thiếu kinh nghiệm.
Tuy nhiên miệng cô rất nhỏ, côn ŧᏂịŧ anh chưa cứng hẳn đã lấp đầy cái miệng này.
Đầu lưỡi thì nhỏ xinh giống như lông chim mềm mại, thỉnh thoảng còn quét qua mã mắt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng đợt sảng khoái trong anh, suýt nữa thì bắn ra.
Điều này khiến anh không khỏi nhớ về buổi tối ba hôm trước, côn ŧᏂịŧ thô lớn chôn sâu trong tiểu huyệt chật hẹp của cô.
Nghĩ vậy, ánh mắt anh tối sầm, côn ŧᏂịŧ cứng rắn thêm một vòng.
Phàn Mặc Hàn chưa bao giờ đối xử tệ bạc với chính mình.
Vì thế anh nhấc người phụ nữ nhỏ bé lên, tách hai chân cô ra, cắm thẳng côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong tiểu huyệt.