Hai người không vào khách sạn mà làm trực tiếp trên xe. Làm xong một lần, Chu Chính lại muốn thêm lần nữa, đến lúc hai người từ hầm đỗ xe đi ra, trời cũng đã sẩm tối.
Bụng Tống Phi Vũ kêu lên vì đói, người đàn ông chở cô đến một nhà hàng nhỏ ăn cơm. Hai người trùng hợp gặp Thẩm Tuấn, cậu ấy đi cùng một cô gái khác.
Thẩm Tuấn có chút xấu hổ, cậu muốn tát chính mình một cái, đáng lẽ cậu không nên đồng ý cùng Lý Xử đi ăn cơm, không biết Tống Phi Vũ có hiểu lầm hay không?
“Đây là đàn em khoá dưới của anh.” Thẩm Tuấn chạy nhanh ra chỗ Tống Phi Vũ giải thích.
Tống Phi Vũ không nghĩ nhiều, cô cùng chàng trai này chẳng có quan hệ thân thiết gì nên cậu không cần thiết phải giải thích cho cô.
Chu Chính ở bên cạnh không để lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn, nhưng anh nhìn Thẩm Tuấn cũng không tránh khỏi mất hứng.
“Em cùng anh rể đi ăn cơm trước, gặp anh ở trường sau.” Tống Phi Vũ liếc người đàn ông một cái, cô cảm giác như mới làm chuyện xấu nên nhanh chóng muốn rời đi.
Ngồi vào phòng riêng, người đàn ông mặt lạnh lùng nhìn cô gái nhỏ, tuy rằng không thể hiện rõ cảm xúc, nhưng Tống Phi Vũ vẫn cảm thấy được mặt Chu Chính có chút biến hóa.
“Anh nhìn gì? Muốn ăn em tiếp à?” Cô lấy tay bịt mắt người đàn ông.
“Em và chàng trai kia có quan hệ gì?” Chu Chính hỏi.
“Không có quan hệ!” Tống Phi Vũ ngay lập tức trả lời.
Chu Chính hình như không tin, nói: “Nói dối.”
“Không nói dối mà! Chính là không có quan hệ.” Tống Phi Vũ không hiểu được tính cách của anh.
“Nói cho em biết, tôi thích sạch sẽ. Ở bên ngoài em đừng có làm trò xằng bậy.” Chu Chính ghen, chính anh cũng không ý thức được những lời mình nói có bao nhiêu cay nghiệt.
Tống Phi Vũ nghe xong, hoá ra anh có ý này, cô hơi giận dỗi: “Chính anh mới không sạch, trước đây không biết đã chơi qua bao cô gái rồi, tự anh quản tốt chính mình đã.”
Lông mày Chu Chính nhăn lại, anh áp chế cơn giận: “Tôi cảm thấy cần thiết…”
Tống Phi Vũ cho rằng anh lại nói những lời khó nghe nên chặn họng anh: “Anh có vợ rồi, chẳng nhẽ em đến bạn trai cũng không thể có. Đàn ông đúng là giống loài không biết xấu hổ.”
Sắc mặt Chu Chính lập tức trở nên khó nhìn, cuối cùng anh cũng không nói gì nữa.
“Em nói cho anh biết, chúng ta chỉ là bạn giường, không hề có tình cảm. Em tìm bạn trai là quyền của em.” Tống Phi Vũ nói thêm.
Không khí hoàn toàn đông lạnh, mãi đến khi cửa phòng được phục vụ mở ra mang đồ ăn vào, không khí mới hoà hoãn một chút.
Chu Chính nhìn cô gái, cô gái cũng đang nhìn hắn, chờ đồ ăn lên xong xuôi, anh mới cầm đũa gắp thức ăn cho cô: “Ăn nhiều một chút, tôi thấy em đã đói lả rồi.”
Tống Phi Vũ không tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh nữa, cô gắp một miếng thịt.
Chu Chính bình thường ít nói, dù có tức giận cũng không biểu lộ ra ngoài. Anh yên lặng ăn cơm nhưng tay cầm đũa chặt đến mức nghe thấy tiếng khớp xương.
Tống Phi Vũ biết mình đã chọc giận anh, nhưng lời cô nói chính là thật. Hai người chỉ là quan hệ bạn giường, không phải người yêu nên Chu Chính làm vậy là hơi quá.
Ăn uống no say, Tống Phi Vũ theo sau người đàn ông ra khỏi tiệm cơm, ai ngờ Thẩm Tuấn vẫn đợi cô ở cửa.
“Tiểu Vũ, anh có thể nói với em mấy câu không?”
Thẩm Tuấn thấy bên cạnh cô còn có người khác nên không có hành động quá khích.
“Không được” Tâm tình Tống Phi Vũ không tốt, còn chẳng thèm liếc chàng trai một cái đã vội toan rồi đi.
Thẩm Tuấn còn muốn đuổi theo nhưng người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm cậu. Trong lòng cậu đột nhiên nảy sinh cảm giác sợ hãi, không dám đuổi theo.
Lên xe, Tống Phi Vũ ngồi ghế sau, dù sao đã nháo với anh một trận như thế, cô cũng không thèm để tâm đến cảm xúc của anh.
Chu Chính khởi động xe, một đường về thẳng nhà không ai nói với ai câu nào. Về tới cửa nhà, cô gái nhỏ hậm hực xuống trước, anh xuống sau vài giây, trực tiếp đá văng cửa xe rồi nhảy xuống ngăn cô lại, Chu Chính nổi giận đùng đùng kéo cô lại gần, bóp chặt cằm, nghiến răng nói: “Do tôi suy nghĩ nhiều, chúng ta cứ duy trì tốt quan hệ bạn giường đi!”