Vượt Rào

Chương 10: Mộng tinh ( hơi H)

Ngày thứ ba kì nghỉ lễ, Tống Phi Vũ vẫn ở nhà, cô cũng không có ý định đi đâu. Công ty được nghỉ lễ, mấy ngày nay Chu Chính cũng không cần đi làm.

Buổi sáng, Tống Viện còn chưa dậy, Tống Phi Vũ đã tự mình làm bữa sáng kiểu Tây, sữa bò nóng, trứng chiên hình trái tim đẹp mắt, cô nướng bánh mì ăn cùng chân giò hun khói, bởi vì chuẩn bị cho ba người ăn, cho nên cô làm nhiều một chút.

Chu Chính sáng sớm đã chạy ra ngoài tập thể dục bởi vì cả đêm anh ngủ không ổn định, trong lòng lửa nóng không thể kìm nén được. Đêm qua trong giấc mơ toàn bộ đều là hình ảnh em vợ cùng anh làʍ t̠ìиɦ. Anh nhớ mang máng mình thao cô cũng rất dùng sức, người con gái dưới thân anh dẩu mông, không nhìn rõ mặt. Đến lúc cô quay mặt lại, miệng nhỏ hơi chu lên, nũng nịu gọi "Anh rể."

Chu Chính chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lập tức liền bắn ra. Cảnh trong mơ quá chân thật, tỉnh dậy anh vẫn còn cương cứng, qυầи ɭóŧ dính đầy dịch nhão nhão dính dính, sờ vào, toàn bộ là tϊиɧ ɖϊ©h͙, anh thế mà lại mộng tinh.

Sau khi chạy về, anh thấy cô gái kia đang ở phòng ăn dùng bữa sáng.

Tống Phi Vũ thấy anh, cô chào: "Anh rể, chào buổi sáng."

"Ừ." Chu Chính lạnh lùng như thường lệ.

Tống Phi Vũ đã lâu không để ý sự lạnh nhạt của anh, cô mời người đàn ông vào ăn sáng: "Em vừa nấu xong, anh vào ăn chút đi."

"Không cần, cô cứ ăn trước đi." Chu Chính không thể gặp cô gái này, mỗi lần nhìn thấy mặt cô, hình ảnh dâʍ ɭσạи trong giấc mơ tối hôm qua sẽ hiện lên.

Tống Phi Vũ thấy người đàn ông định rời đi, chạy nhanh nói: "Em làm ba phần ăn sáng, anh không ăn phải đổ đi rất phí."

Chu Chính nhìn trên bàn, xác thật là làm cho cả ba người. Chạy xong cũng đã hơi đói bụng, anh đi trước bàn ăn, ngồi xuống đối diện với Tống Phi Vũ.

"Anh rể, em chiên lạp xưởng rất ngon, anh ăn thử xem" Tống Phi Vũ đem đĩa đặt trước mặt anh.

"Ừ." Chu Chính cầm một lát bánh mì, gắp một cây lạp xưởng cùng một quả trứng gà, đổ một ly sữa bò ấm vào cốc.

Tống Phi Vũ biết cơ hội của mình đã tới, cô cố ý cầm đũa đưa miếng lạp sườn ngậm vào trong miệng. Sau đó nhẹ nhàng cắn một ngụm hỏi: "Anh rể thấy thế nào, ăn ngon không?"

Chu Chính nhận ra người con gái trước mặt muốn diễn trò gì, anh cầm cái ly, uống một ngụm sữa bò.

Người đàn ông cố ý không quan tâm cô, Tống Phi Vũ dứt khoát nhét toàn bộ miếng lạp sườn vào trong miệng cho bõ tức. Ai ngờ bởi vì trong miệng còn có bánh mì, lại nhét thêm cả miếng lạp sườn vào khiến cô bị nghẹn, cô chưa rót sữa nên đành phải yếu ớt nói với người đàn ông: "Anh rể, em nghẹn rồi, cho em xin một hớp sữa bò."

Chu Chính cho rằng cô đang diễn kịch, nhưng lúc nhìn qua, anh nhận ra cô đúng là nghẹn thật, đành đưa ly sữa bò đang uống dở của mình sang.

Tống Phi Vũ uống một ngụm lớn, nuốt được đống đồ ăn trong miệng, nhưng do uống quá hấp tấp, chất lỏng màu trắng ngà từ khóe miệng chảy xuống.

Chu Chính thấy hình ảnh này với cảnh trong giấc mộng đêm qua giống nhau y hệt. Trong mơ sau khi anh bắn, cô gái này đã chủ động liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho anh, miệng nhỏ bao bọc qυყ đầυ của anh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại dính trên môi cô, giống ý hệt sữa bò, đều là màu trắng ngà.

"Ai u, em bị sặc." Tống Phi Vũ che ngực thở dốc, ăn sáng cũng có thể nghẹn đến như vậy, cô méo mặt.

Ăn sáng cũng có thể khiến Chu Chính phát hỏa, anh dứt khoát ăn một miếng bánh mì thật to, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Tống Phi Vũ không rõ nguyên do nhìn người đàn ông tức giận rời đi, cô còn đang nấc không ngừng lại được đây này.